-Tiểu cô nương này còn trẻ mà đã hoa nhường nguyệt thẹn như thế này, lớn chút nữa chỉ sợ là phong thái quốc sắc, ta Vân Trung Hạc bình sinh tốt nhất là nữ sắc, đáng tiếc còn chưa từng hưởng qua tư vị của một tiểu cô nương, hôm nay muốn nếm thử lần đầu tiên.
-Đại bại hoại, mau thả ta ra.
Miêu Nhược Lan tuy rằng tuổi còn trẻ, không hiểu lắm ý tứ của Vân Trung Hạc, nhưng nàng cũng hiểu trước mắt khuôn mặt đáng ghét này không phải người tốt, nên hoảng loạn quyền đấm cước đá.
Miêu Nhược Lan đánh ở trên người Vân Trung Hạc giống như gãi ngứa vậy, Vân Trung Hạc một mặt hưởng thụ,
-Thúc thúc không phải là cái gì bại hoại, thúc thúc rất thích tiểu muội muội mà..
Bên trong Tống Thanh Thư thấy quái lạ, ở bên tai Hồ phu nhân nói nhỏ:
-Thúc thúc hai chữ từ trong miệng lão tặc này nói ra, thực sự là làm cho người quá chán ghét.
-Thúc thúc còn không đi cứu Miêu Nhược Lan? Nhân dịp đem loại dâʍ tặc vô liêm sỉ này gϊếŧ đi.
Hồ Nhất Đao cùng Miêu Nhân Phụng tương giao tâm đầu ý hợp, Miêu Nhân Phụng nhận thức được nàng, Hồ phu nhân đương nhiên cũng nhận thức được thê tử của hắn.
Mấy năm trước Hồ phu nhân còn ôm lấy Miêu Nhược Lan, trong lòng cũng yêu thích tiểu nữ oa này, thấy nàng đang rơi vào tay dâʍ tặc Vân Trung Hạc, vô cùng lo lắng lên.
Tống Thanh Thư vội vã trấn an nói:
– Lúc này đệ đi ra ngoài, chẳng phải lúc đó quan hệ giữa đệ và tẩu tẩu sẽ bị người nghi ngờ? Cứ xem tình huống một chút đi, Miêu Nhân Phụng võ công cao cường, Hắc Bạch Song Kiếm xưa nay chính trực, cũng sẽ giúp Miêu Nhân Phụng một tay.
Hồ phu nhân mặt đỏ lên, lầu bầu nói:
-Giữa chúng ta có quan hệ gì mà bị nghi ngờ chứ…
Nhưng giờ thì không có giục Tống Thanh Thư ra ngoài nữa.
Nghe được câu nói Vân Trung Hạc, đừng nói Miêu Nhân Phụng giận dữ, Hắc Bạch Song Kiếm cũng căm phẫn sục sôi, Mẫn Nhu tức giận vừa rồi Vân Trung Hạc khinh bạc mình, vừa hổ thẹn đã được Miêu Nhân Phụng nhờ vả, lại để cho Miêu Nhược Lan rơi vào tay địch, liền rút trường kiếm ra khỏi vỏ, mắng:
-Vân Trung Hạc ngươi vô liêm sỉ bại hoại, ngày hôm nay phu thê chúng ta sẽ thay trời hành đạo.
Vân Trung Hạc liếc mắt nhìn Mẫn Nhu, nhìn thấy nàng đang giận dữ khiến cho đôi bầu vú sung mãn như làn sóng chập chùng, thèm nhỏ dãi:
-Chà ..chà, ngày hôm nay Vân Trung Hạc ta thực sự là bay tới diễm phúc a, không chỉ có như thế một tiểu mỹ nhân, còn có một phu nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế này nữa..
Thạch Thanh nghe vậy giận dữ:
-Vân Trung Hạc, ta sẽ chém ngươi ra thành muôn mảnh.
Vân Trung Hạc lắc đầu, cười nói:
-Câu nói như thế này, ta nghe được nhiều rồi, bây giờ cứ lo cho mạng sống của ngươi đi đã, ta từ trước đến giờ chuyên gϊếŧ phu bá thê, tôn phu nhân bầu ngực đầy đặn mềm mại, quả thực là cực phẩm, dáng dấp nẩy nở ướŧ áŧ có nhiều thèm muốn, thường ngày chắc chắn là khuyết thiếu được ngươi tưới tắm, không sao, ta sẽ làm giúp cho, ha ha ha….
-Dâʍ tặc nhận lấy cái chết!
Thạch Thanh trợn muốn rách cả mí mắt, không kiềm chế nổi, kiếm này liền công qua.
Vân Trung Hạc đã có phòng bị, thấy Thạch Thanh công tới, liền giơ lên cây Lạn Ngân Hạc Trảo ngăn cản trường kiếm, ánh lửa lóe lên, chỉ thấy Lạn Ngân Hạc Trảo bị tước mất một khối nhỏ, Vân Trung Hạc hoảng sợ, nghe đồn Hắc Bạch Song Kiếm dùng bảo kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mẫn Nhu lo lắng trượng phu, cũng liền vung kiếm phóng tới, lúc này Diệp nhị nương cười duyên:
-Tứ đệ, để nhị tỷ đến giúp ngươi.
Nói xong giơ lên song đao chặn lại Mẫn Nhu.
Vừa rồi Mẫn Nhu hơi bất cẩn, nàng không ngờ khinh công Vân Trung Hạc cao như thế, mới bị hắn đánh lén đắc thủ bóp trúng lấy bầu vú, có điều chân thực võ công của nàng vẫn cao hơn Vân Trung Hạc.
Nàng cùng trượng phu Thạch Thanh tâm ý tương thông, kiếm pháp bổ sung, rất nhanh liền đánh cho Vân Trung Hạc cùng Diệp nhị nương tay chân luống cuống.
-Hừm võ công lại tốt như vậy! Để Nhạc lão tam đến phụ một tay.
Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên qua đi, liền vung lên Kim Hoàng Tiễn Đao gia nhập vào trận đấu.
Được Nhạc lão tam giúp đỡ, Diệp nhị nương cùng Vân Trung Hạc lúc này mới tạm thời ổn định lại.
Thấy Hắc Bạch Song Kiếm dùng kiếm pháp công tới nhẹ nhàng, phong thái cao quý, Miêu Nhân Phụng âm thầm gật đầu, hai người Thượng Thanh kiếm pháp trình độ thâm hậu, tuy rằng lấy hai địch ba, nhưng vẫn chiếm được thượng phong, chỉ có điều muốn phân thắng bại, thì không phải nhất thời chỉ trong vòng vài ba chục chiêu.
Miêu Nhược Lan bị Vân Trung Hạc điểm huyệt đạo giao lại cho Đoàn Duyên Khánh, đôi mắt to của nàng ngậm đầy nước mắt, trong lòng hiển nhiên cực kỳ sợ sệt, có điều nàng khép chặt đôi môi, không lên tiếng nháo nhào.
-Miêu đại hiệp , thiên kim tiểu thư tuổi còn trẻ, mà lại hiểu chuyện, nàng sợ lên tiếng khóc sẽ làm phân tán tâm trí của các hạ, lão phu đúng là khâm phục.
Đoàn Duyên Khánh nhìn Miêu Nhân Phụng nói rằng.
-Lan nhi chớ sợ.
Miêu Nhân Phụng trấn định Miêu Nhược Lan xong, mũi kiếm liền nhắm ngay Đoàn Duyên Khánh, trầm giọng nói,
-Nghe tiếng đã lâu Đoạn tiên sinh là đệ nhất cao thủ Tây Hạ nhất phẩm đường, ngày hôm nay Miêu mỗ liền xin lĩnh giáo ..
Đoàn Duyên Khánh mỉm cười, giơ lên cây trượng thép ròng trượng trước người Miêu Nhược Lan:
-Miêu đại hiệp nếu tiến lên nữa bước, đừng trách lão phu không thương hương tiếc ngọc.
-Lão đại, nha đầu này xinh đẹp như vậy, gϊếŧ chết cũng quá đáng tiếc.
Đang trong trận Vân Trung Hạc vội vã hét lớn.
Đoàn Duyên Khánh rít lên, bọn họ lần này đến đây là phụng theo chi mệnh của Tây Hạ quốc chủ, âm thầm giúp đỡ triều đình Mãn Thanh tiêu diệt Kim xà doanh. Nguyên lai Tây Hạ vì phòng vệ, muốn Mãn Thanh có thể kiềm chế tinh lực Mông Cổ, đương nhiên không muốn bên trong quốc nội Mãn Thanh bị nghĩa quân làm tiêu hao sức mạnh.
Đương nhiên bây giờ Tây Hạ vẫn không dám công khai đắc tội với Mông Cổ, tất cả đều là âm thầm tiến hành. Tây Hạ nhất phẩm đường rất sớm biết đến tin tức, rất nhiều người hiệp nghĩa trên giang hồ dồn dập đi tới Sơn Đông, nên dự định trong bóng tối thay triều đình Mãn Thanh diệt trừ một ít.
Gặp ở đây Miêu Nhân Phụng hay là Hắc Bạch Song Kiếm, bọn họ đều là những người có tiếng tăm trên giang hồ, Tứ Đại Ác Nhân nếu như có thể bắt gϊếŧ được, thì sẽ là lập một công lớn với Tây Hạ.
Bên trong Tống Thanh Thư nghĩ thầm người của Tây Hạ nhất phẩm đường không ở tại quốc nội chuẩn bị cho việc Ngân Xuyên công chúa chọn phò mã, mà lại chạy đến đây thật xa, chuyến đi này với mục đích gì.
Miêu Nhân Phụng quả nhiên không dám bước lên, hỏi:
-Các hạ muốn như thế nào, thì mới có thể thả nhi nữ của tại hạ ra?
Đoàn Duyên Khánh cười:
– Cũng đơn giản, chỉ cần Miêu đại hiệp tự đoạn cánh tay phải, lão phu sẽ thả lệnh thiên kim ra ngay.