Dương Hùng hừm lạnh một tiếng, nói với vẻ mặt không vui: “Vậy bắt đầu đi, nhưng mà phải nói rõ một điểm, chúng tôi có một mảng sắp được đánh chiếm ngay lập tức, các anh có thể tham gia vào, nhưng kỹ thuật cốt lõi tạm thời không cách nào chia sẻ chung được.”
Câu nói này của Dương Hùng, cứ xem như mặt dày nói ra đi, thì bây giờ xét về mặt sức mạnh của các đội, thì bên Tiêu Sơn hoàn toàn đè bẹp Công nghiệp Vĩnh Phong, Dương Hùng nói là để cho Tiêu Sơn tham gia vào, đến cuối cùng là ai hỗ trợ ai, còn chưa biết chắc, nhưng bắt luận đóng góp bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ riêng một mình Tiêu Sơn tham gia vào thôi, thì sẽ khiến ông ấy không cách nào chiếm được phần chính.
Còn không tham gia thì sao? Dương Hùng trong một chốc lát sẽ không bằng lòng lấy ra kỹ thuật cốt lõi, chỗ ông ta vẫn còn nắm giữ kiểm soát được tài liệu mà trước đây Tiêu Sơn bảo quản, lôi nó ra sẽ rất bát lợi với Tiêu Sơn.
Nước đi này của Dương Hùng, xem như là chiên thuật hoàn toàn bắt chấp.
Tiêu Sơn cau mày: “Dương tổng, ông làm như vậy e rằng không phù hợp với quy tắc rồi.”
*Tiêu tổng, tôi đây rõ ràng là dựa theo quy tắc làm việc mà thôi.
“Xúy, kỹ thuật cốt lõi cái đích chó gì chứ, những phế vật này thì có thể nghiên cứu ra cốt lõi gì chứ, chẳng phải là thủy hóa năng lượng sao, chuyện đơn giản như thế, mà làm cho phức tạp đến vậy.” Vị Lai nhếch miệng. cắt ngang lời của Tiêu Sơn và Dương Hùng: “Được rồi, mau đưa tôi đến phòng thí nghiệm đi, làm xong sớm một chút, tối tôi còn có hẹn nữa.”
Lời nói của Vị Lai, khiến cho Dương Hùng có cảm giác có sức nhưng không sử dụng được, kỹ thuật cốt lõi mà mình coi là nguồn vồn trân quý cuối cùng, cũng chỉ là một thứ rác rưởi ở trước mặt người ta!
Cái được gọi là một kẻ khỏe mạnh hơn người đánh thắng cả 10 người biết võ, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ mánh khóe nào cũng giống như một trò cười vậy.
Có sự xuất hiện của Vị Lai, những nhân viên nghiên cứu khoa học này, cũng không màng đến ăn cơm trưa, toàn bộ đều chui vào phòng thí nghiệm với bộ não của mình.
Trái tìm của Tiêu Sơn, cũng xem như hoàn toàn nhẹ nhõm.
“Tiểu Thác, lần này thật sự may mà có con đấy!” Tiêu Sơn vỗ vai Trương Thác, thổn thức không thôi, đứa bé này đã trưởng thành đến mức ông ấy nhìn không thấu nữa rồi.
Vốn dĩ Tiêu Sơn còn định làm đệm lót cho Trương Thác một tay, nhưng bây giờ xem ra, căn bản là không có sự cần thiết này.
“Cha nuôi, cha nói lời này quá xa cách rồi, nếu thật sự muốn cảm ơn con, vậy tối nay hai người chúng ta lén mở bình rượu đã giấu mẹ nuôi, uống một bữa cho thật đã đi.”