“Tuyệt vời! Tuyệt vời!”
Tiếng khen ngợi không ngừng, nhưng đa phần đều là khán giả, âm thanh từ các sinh viên bên này hầu như không đáng kẻ.
Rốt cuộc, các sinh viên đều không phải là kẻ ngốc.
Lần này ai cũng đều biết, Mặc Tiểu Vũ này có thể nói là đã đắc tội chết với toàn bộ Kỳ Dược Phường rồi!
Nhưng bản thân ‘Mặc Tiểu Vữ’ không thèm quan tâm.
Đôi mắt anh nóng rực, nhìn chằm chằm cái hộp trêи đài cao, sải bước, đi nhanh tới.
Hà Linh Hoal Đây mới là mục đích căn bản của việc anh đến đây.
Chỉ là.
Ngay khi Lâm Dương bước tới muốn lấy Hà Linh Hoa, đám sinh viên đứng ở hai bên hộp đột nhiên giơ tay thu lại hộp đựng Hà Linh Hoa kia.
Lâm Dương sửng sốt, lập tức lo lắng, vội vàng chặn sinh viên đó lại.
“Các anh đang làm cái gì vậy?” Lâm Dương hét lên.
“Câu này phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng? Bạn học Mặc Tiểu Vũ, cậu làm cái gì vậy?” Phùng Thạch bước tới, lạnh lùng hỏi.
“Ông đã thừa nhận tôi là người đứng thứ nhất trong cuộc thi thẩm định dược phẩm rồi. Theo lý mà nói những phần thưởng này là của tôi. Làm sao ông có thể tước đi phần thưởng của tôi?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Phần thưởng? Hừ, bạn học Mặc Tiểu Vũ, phần thưởng của giải nhất này là do Kỳ Dược Phường cung cấp. Kỳ Dược Phường hoàn toàn có thể tùy tiện đổi phần thưởng cho giải nhất. So với thành tích trước đây của cậu, chúng tôi cảm thấy có phần thưởng còn thích hợp với cậu hơn, vì vậy chúng tôi dự định đổi phần thưởng!” Phùng Thạch nói.
“Cái gì?” Lâm Dương đồng tử’ co rút lại.
Tất cả mọi người cũng đều choáng váng.
Phùng Thạch lại có dự định như vậy, nhưng mà… dự định này của ông ta cũng phù hợp với quy định!
Rốt cuộc cuộc thi này là do Kỳ Dược Phường tổ chức, bất kể phần thưởng như thế nào, Kỳ Dược Phường hoàn toàn có thể sửa đổi, chuyện này cho dù truyền ra ngoài, người ngoài nhiều nhát nói rằng Kỳ Dược Phường không tử tế, cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cầm đi đi!” Phùng Thạch cũng lười nói nhảm với Lâm Dương, vẫy tay với hai sinh viên.
Hai sinh viên biết ý, cầm hộp muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Lâm Dương chợt nghiêm nghị, đột nhiên lao lên, giật chiếc hộp trêи tay.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
“To ganl!”