Đúng lúc này, lão ta chợt phát hiện hai thanh kiếm nước đang nhanh chóng lao về phía lão ta.
“Phập!”
Hai thanh kiếm nước này đâm vào mắt Đỗ Thất gần như cùng một lúc.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Đỗ Thất vừa né được Huyết Chủy do Dương Thanh nắm giữ, còn chưa đứng vững thì hai thanh kiếm nước sắc bén đã đâm vào mắt lão ta rồi.
“A…”
Đỗ Thất lập tức hét lên thảm thiết.
Giọng nói thê lương của lão ta vang vọng khắp Võ Tông.
Vào lúc này, mọi người đều trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Dương Thanh vừa chọc mù mắt Đỗ Thất đã bước nửa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ chỉ với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ à?
Nhưng Dương Thanh đã làm kiểu gì thế?
Mới hồi nãy, rõ ràng anh còn cầm Huyết Chủy đâm vào họng Đỗ Thất, đúng lúc anh đâm hụt, hai thanh kiếm nước đã đâm vào mắt Đỗ Thất rồi.
Đây đúng là chuyện bất khả thi, chẳng lẽ có người đang âm thầm giúp Dương Thanh á?
Làm được điều đó giữa bao nhiêu người thế này, chắc chỉ có tông chủ Võ Tông Đỗ Bá và tông chủ Ma Tông Lệ Trần thôi.
Đỗ Bá vốn là tông chủ Võ Tông, cho dù lão ta coi Đỗ Thất là kẻ thù, nhưng Đỗ Thất là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, vô cùng quan trọng với Võ Tông, ngoài ra, hai người còn cùng mạch, lão ta không thể đánh lén Đỗ Thất.
Vậy chỉ còn Lệ Trần là đáng nghi nhất thôi.
Rất nhiều người của Võ Tông thi nhau nhìn về phía Lệ Trần.
Lệ Trần không quan tâm đ ến ánh mắt họ, cười phá lên: “Tốt lắm! Không hổ là thiên tài lĩnh ngộ nhiều loại sức mạnh nguyên tố, trong lúc chiến đấu vẫn có thể phân tâm để ngưng tụ kiếm nguyên tố Thủy, đồng thời dùng sức mạnh Thời Gian để khiến đối thủ chậm hơn, dưới sự phối hợp của hai loại sức mạnh nguyên tố, kẻ địch đã bị thương nặng, đối với cậu, đây là phương án chiến đấu tốt nhất”.