Đỗ Thất bị thương, sắc mặt u ám tới cực điểm, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt giết người: “Nhãi ranh, cậu chết chắc!”
“Ầm!”
Vào lúc này, khí thế của Đỗ Thất lại tăng vọt.
“Thực lực của Đỗ Thất mạnh hơn rồi! Sao có thể chứ?”
“Giờ Đỗ Thất được tính là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ư?”
“Có lẽ… chắc là… có thể… cũng được tính nhỉ?”
…
Các cao thủ Võ Tông đều có vẻ không dám tin.
Trong lúc đang khiếp sợ, mọi người chợt phát hiện khí thế của Dương Thanh cũng bắt đầu tăng vọt.
Nét mặt Dương Thanh méo mó vì đau đớn, anh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa triệt để hơn, đối với anh, huyết mạch cuồng hóa tương đương với thực lực dự trữ.
Chỉ cần anh chịu được, anh sẽ trở nên mạnh hơn.
Lúc này, anh cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ dần.
Sức mạnh của huyết mạch cuồng hóa lan ra khắp người anh, khiến anh cảm thấy say mê, thậm chí muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Dương Thanh rất muốn có được thực lực mạnh hơn, rõ ràng anh có thể trở nên mạnh hơn, nhưng anh vẫn ngừng kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.
Giờ đã đến giới hạn chấp nhận huyết mạch cuồng hóa của anh, nếu cứ tiếp tục, anh rất khó đảm bảo rằng mình sẽ không mất lý trí.
Đây đã là thực lực mạnh nhất mà anh có thể kiểm soát, nếu vẫn không thắng được Đỗ Thất, anh chỉ có kết cục thua trận.