– Phía bên Quần Anh hội thì đã khoát chặt lại mục tiêu, đang nghĩ biện pháp bố cục, chuẩn bị dẫn mục tiêu ra ngoài, cũng sắp rồi. Còn nơi luyện chế Phá pháp cung, việc này đúng là quá mức bí ẩn. Nghĩ tới nghĩ lui, người rõ nhất phỏng chừng cũng chỉ có Thanh chủ, mà người làm việc này thay Thanh chủ cũng chỉ có thể là tâm phúc đệ nhất bên người Thanh chủ, chính là Thiên cung Đại tổng quản Thượng Quan Thanh, muốn ra tay với hai người này gần như là không thể nào.
Yêu tăng Nam Ba:
– Thiên cung đại tổng quản cũng không thể tự mình theo dõi việc luyện bảo, phía dưới dù như nào cũng phải có người chia sẻ với hắn chứ? Ra tay theo phương hướng này không được sao?
Tả nhi:
– Đã cân nhắc qua phương hướng này, phía dưới Thượng Quan Thanh có ba tên tâm phúc, một tên Hướng Trung, một tên Đoan Mộc Vô Hoan, một tên Đồ Kiều. Nếu nói không có ai khác biết nơi luyện bảo ở đâu, vậy độ khả thi lớn nhất cũng chính là ba người này. Thế nhưng ba người này trường kỳ ẩn cư Thiên cung, cho dù ra ngoài cũng là xuất quỷ nhập thần, căn bản không có cách nắm giữ hành tung ba người. Nếu là Doanh gia năm đó chưa ngã, ở trong cung có người hỗ trợ thì còn dễ nói, bây giờ đúng là không chỗ ra tay.
Yêu tăng Nam Ba mở hai mắt ra, chậm rãi quay đầu lại nhìn vào hai mắt nàng:
– Ngươi định nói với ta những điều này? Tả nhi có chút khẩn trương nói:
– Tiền bối, chúng ta đang nghĩ biện pháp, chưa từng thư giãn một khắc nào.
Yêu tăng Nam Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó nói:
– Ta đã đợi quá lâu, quá lâu rồi, nắm cho chắc!
Ngữ khí tuy không hùng hổ dọa người nhưng khiến người ta cảm thấy áp lực thật lớn.
– Vâng! Tả nhi chỉ có thể khom mình đáp lại.
Phủ Tổng đốc U Minh, trong phòng khách, nhìn chưởng môn Ngọc Linh tĩnh tọa mỉm cười, Miêu Nghị không nhịn được gãi gãi đầu, có chút đau đầu.
Không đau đầu cũng không được, chuyện tốt tới, lão già này vừa chạy tới đã mở miệng chèn ép hắn, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra mục đích chuyến đi này chính là cầu thân cho Bảo Liên!
Nói thẳng ra thì Miêu Nghị không có ý định nam nữ gì Với Bảo Liên cả. nhiều lắm chỉ xem như niệm chút tình cũ với bộ hạ cũ, trên phương diện khác. Bảo Liên đúng là xinh đẹp, nhưng cũng không được coi là tuyệt sắc, bất kể là nội tại, ngoại tại hay cách đối nhân xử thế đều không có điểm gì có thể hấp dẫn hắn, không cách nào khiến hắn động lòng, làm bộ hạ là tốt nhất. Lại nói hiện giờ chuyện hắn muốn làm không hề nhỏ, nào có tâm sự nạp Bảo Liên làm thiếp?
Hắn cảm thấy buồn bực, Ngọc Linh tìm đâu ra động lực tới đây cầu thân? Hắn không phải là xem thường Bảo Liên, nhưng với địa vị của hắn hiện giờ, chỉ một chưởng môn cũng lấy đâu ra dũng khí mở miệng chuyện này? Đúng ra thì Ngọc Linh chưởng môn không phải người thích trèo cao, bằng không khi trước đã đồng ý lời cầu hôn của Cao Nham.
Dương Triệu Thanh ở bên cạnh khẽ mỉm cười. Miêu Nghị không nhịn được hỏi:
– Chưởng môn, sao ngươi lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này?
Ngọc Linh than thở:
– Chuyện Cao Nham hẳn là đại nhân còn nhớ, người trong thiên hạ đều hiểu lầm quan hệ giữa đại nhân và Bảo Liên ngoại trừ đại nhân còn ai dám cưới nàng?
– Ặc…
Miêu Nghị không nói gì, lý do này ngay cả hắn cũng không có cách nào phản bác. Với địa vị của hắn hiện giờ, đúng là có khả năng này.
Thấy hắn do dự, Ngọc Linh lại bồi thêm một câu:
– Phu nhân nói chuyện này nàng có thể làm chủ, trước khi lão hủ tới đã được phu nhân đồng ý.
Dương Triệu Thanh ngạc nhiên.
Miêu Nghị một lần nữa không có lời nào để nói, bỗng nhiên nhớ tới Vân Tri Thu đã nói việc này, hắn chỉ cho rằng Vân Tri Thu đang nói đùa, căn bản không để trong lòng, hóa ra là sự thật. Ngọc Linh hẳn là sẽ không đùa kiểu này, cuối cùng đến bây giờ hắn đã hiểu tại sao Ngọc Linh lại mở miệng.
Sau khi tỉnh ra, Miêu Nghị lập tức lấy tinh linh ra liên hệ Vân Tri Thu, dù tin tưởng Ngọc Linh gan to thể nào đi nữa cũng không dám nói lung tung nhưng vẫn cần xác nhận một hồi.