Thấy cô về, Nguyễn Trúc liền đứng lên, hỏi cô: “Có đói bụng không? Dì làm đồ ăn cho con nhé?”
Bộ dáng thân thiết hòa ái của bà ấy làm Vân Phiếm Phiếm trong lúc nhất thời lại dâng lên vô số cảm xúc khác nhau.
Cô còn có người ở bên cạnh, mà Trình Sơ Yến trừ cô ra cũng không ai nguyện ý ở bên cạnh hắn.
Hiện tại lại còn rơi vào tình huống như thế này, một mình hắn liệu có phải rất cô đơn hay không?
Vân Phiếm Phiếm càng nghĩ càng thấy đúng.
Trong lòng hạ quyết tâm, cô nói với Nguyễn Trúc: “Dì, con có chuyện muốn nói với dì.”
Sau khi nói mọi chuyện một cách đơn giản lại cho Nguyễn Trúc nghe, biểu tình của bà đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.
Sau đó bà lại nhìn TV, lại liếc Vân Phiếm Phiếm, sau đó mới mấp máy môi, nói: “Con nói, tiểu thiếu gia kia bây giờ đang bị đuổi ra khỏi nhà, con với hắn lại còn đang hẹn hò?”
Vân Phiếm Phiếm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Vâng.”
Biểu tình Nguyễn Trúc một lời khó nói hết, cho nên chái gái của bà đã đem thiếu gia nhà người ta về đây?
“Tiểu thiếu gia kia đang ở bên ngoài sao?”
Vân Phiếm Phiếm không quá chắc chắn: “Chắc là vẫn còn.”
Nguyễn Trúc liền nói: “Con nhanh gọi hắn lên đây.”
Vân Phiếm Phiếm có được sự cho phép của Nguyễn Trúc liền chạy xuống lầu.
Trong lòng thầm cầu nguyện Trình Sơ Yến vẫn còn ở đó, nhưng mà cô lên lầu cũng đã một lúc lâu, có lẽ Trình Sơ Yến đã đi rồi.
*
Trình Sơ Yến vẫn còn ngồi ở cạnh bồn hoa chờ tin tức.
Ngẫu nhiên sẽ có người đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy hắn ngồi ở đó, dung mạo tinh xảo, khí chất bất phàm, tựa như một con mèo quý tộc lười biếng, tuy rằng nhìn qua giống như đang lưu lạc đầu đường xó chợ, có chút chật vật nhưng lại không thể nào khiến người khác bỏ qua.
Có người muốn tới gần hắn lại bị biểu tình lãnh đạm của hắn dọa chạy.
Vân Phiếm Phiếm đứng từ xa nhìn thấy Trình Sơ Yến đang ngồi ở đó.
Tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ, toàn thân đều tràn ngập vẻ cô độc đáng thương.
Cô vội chạy tới trước mặt hắn, Trình Sơ Yến nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô, sự không kiên nhẫn đó lại biến thành vẻ ngây ngốc, đến nói chuyện cũng bị nói lắp: “Cô giáo… sao em lại xuống đây?”
Vân Phiếm Phiếm vươn tay với hắn: “Đi.”
Trình Sơ Yến nắm lấy tay cô, lập tức đứng lên.
Biểu tình Vân Phiếm Phiếm có chút thần bí: “Bây giờ em mang anh đi gặp người nhà em.”