Huyền Thiên vẫn bất động thanh sắc như trước.
Lăng Dật Trần nói:
– Thiên tài của Ngạo Kiếm Sơn Trang xuất hiện lớp lớp, trừ Ngạo Vô Song cùng Ngạo Huyên Huyên ra thì có mười tám tuổi bước vào nửa bước chân nguyên Ngạo Phi Vũ, Ngạo Anh Khung cùng Ngạo Lam Ưng, năm nay tất cả hai mươi tuổi, hai mươi hai tuổi, tu vi cũng nửa bước chân nguyên.
Diệp Thông Minh cả kinh nói:
– Vẻn vẹn là nửa bước chân nguyên, lại có tới năm người, hơn nữa lớn tuổi nhất mới hai mươi hai tuổi, chỉ sợ có không ít đệ tử Ngạo Kiếm Sơn Trang dưới hai mươi lăm tuổi đã trở thành cao thủ Địa giai cảnh.
Bạch Ngọc Thiện cũng thở dài:
– Ngạo Kiếm Sơn Trang với tư cách thế lực thượng phẩm, kỳ thật thực lực mạnh, mặc dù là mười bảy vương triều Ngạo Châu liên hợp lại cũng không so được.
Lăng Dật Trần gật đầu nói:
– Gần ngàn năm đến nay Ngạo Kiếm Sơn Trang luôn chiếm tài nguyên của Ngạo Châu, thu tiến cống của mười bảy vương triều, mỗi lần “Mộng Huyễn Thần Cung” mở ra, bảy thành thu hoạch đều rơi vào tay họ, lại có nhiều bí kíp Địa giai cùng Thiên giai, như thế nào không được? Trừ nửa bước chân nguyên ra, còn có một ít kẻ yếu hơn, mặc dù chỉ là Tiên Thiên cảnh thập trọng, nhưng mà tuổi mới mười lăm, khả năng còn chưa tới mười sáu, cũng là thiên tài sắp bước vào nửa bước chân nguyên, đệ tử Tiên Thiên cảnh thập trọng còn lại số lượng rất đông.
Nói xong Lăng Dật Trần ngữ khí nặng nề, nói:
– Tại “Mộng Huyễn Thần Cung”, gặp được đệ tử Ngạo Kiếm Sơn Trang thì tránh xa xa ra. Bọn họ cho đệ tử đi vào trong chừng sáu mươi người, đụng với bọn họ tuyệt đối không còn sống đi ra, các ngươi tiến vào “Mộng Huyễn Thần Cung”, chuyện đầu tiên phải làm là bảo trụ tính mạng của mình, như vậy mới có thể từ bên trong mang chút thu hoạch ra ngoài, nếu không chỉ cần vừa chết, mặc kệ có thu hoạch gì cũng mất đi vì tử vong.
Ba người gật đầu, tuy Lăng Dật Trần nói có chút tâm tính rùa đen, nhưng mà đây là biện pháp bảo vệ tính mạng tốt nhất.
Bạch Ngọc Thiện cùng Diệp Thông Minh đã bị đệ tử hậu bối của tông môn tử phẩm và Ngạo Kiếm Sơn Trang chấn nhiếp, biết rõ chính mình tiến vào trong đó chỉ là thịt cá, sau khi tiến vào phải làm theo lời của Lăng Dật Trần nói, xem có thể lăn lộn sau ba tháng không chết hay không, còn có thể mang theo chút ít đồ vật trong “Mộng Huyễn Thần Cung” ra ngoài.
Huyền Thiên thì sờ sờ Tiểu Hổ trên đầu vai. Khóe miệng hơi vểnh, thực lực Tiểu Hổ không cần nghi vấn, cùng Tiểu Hổ liên thủ mặc dù là cao thủ Tiên Thiên cảnh thập trọng cũng phải chết, hơn nữa, Tiểu Hổ còn có khả năng phi hành trên không trung, thời khắc khẩn cấp cùng hắn “ngự kiếm phi hành” trốn chạy để khỏi chết, còn có “linh kiếm địa cấp” là át chủ bài nghịch thiên, cái gì tứ cấp thượng cổ dị thú, cũng không đỡ nổi một kích của ‘ linh kiếm địa cấp”.
Huyền Thiên có điều kiện hoàn mỹ vô khuyết như vậy, lúc này “Mộng Huyễn Thần Cung” mà không có thu hoạch lớn thì thẹn với lương tâm rồi.
Lăng Dật Trần chỉ giới thiệu Ngạo Kiếm Sơn Trang cùng ba ba đại tông môn tứ phẩm, một ít đệ tử thiên tài đã bước vào nửa bước chân nguyên, số lượng cũng đã không ít, trong đó nhắc nhở đệ tử Tiên Thiên cảnh thập trọng vô cùng đông đảo.
Các tông môn còn lại không giới thiệu quá nhiều, nhưng mà những thiên tài yêu nghiệt đã kích thích hùng tâm tráng chí của Huyền Thiên.
Lúc này đệ tử hậu bối tinh anh của Ngạo Châu quả thật thiên tài như mây, cao thủ như mưa, có thể đi theo bọn họ tiến vào “Mộng Huyễn Thần Cung” tranh đoạt bảo vật, sao không vui.
Vừa đến buổi trưa, vực sâu nằm giữa Hoàn Hình sơn mạch xuất hiện ngọn núi có mây mù chung quanh, trong lúc đó xuất hiện tuy nhiên gần ngay trước mắt, nhưng không khí vặn vẹo lại thập phần xa xôi.
Ngọn núi này toàn thân đá xanh, cao tới ngàn mét, vượt qua bốn ngọn núi chung quanh, là “Vô Ảnh Sơn” đại danh đỉnh đỉnh.
Núi này bình thường không thấy tung tích, mỗi cách năm mươi năm liền xuất hiện một lần, ba tháng ba ngày sẽ chìm vào trong vực sâu, thẳng đến tám trăm năm trước võ giả Ngạo Châu căn cứ tư liệu lịch sử mới biết được chu kỳ xuất hiện của “Vô Ảnh Sơn”.