Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Cố Lan San không tự chủ được nhớ tới một câu nói, khi một người đã trưởng thành mà vẫn không thay đổi đồ dùng thường ngày, chứng minh người này là một người trọng tình nghĩa.
Không sai…… Hàn Thành Trì chính là một người trọng tình nghĩa, trọng tình nghĩa với Cố Ân Ân…… cô không phải là bởi vì tính cách này của anh, mới biết được anh là người rất tốt hay sao?
Bởi vì bên trong xe mở máy sưởi, Cố Lan San thấy trên trán Hàn Thành Trì lấm tấm mồ hôi, ánh mắt có chút trở nên hoảng hốt.
Hàn Thành Trì vừa vặn quẹo phải, quay đầu, Cố Lan San nhanh chóng cũng quay đầu theo, để lại cho Hàn Thành Trì ánh sáng nơi khóe mắt.
Cố Lan San cảm thấy tầm mắt Hàn Thành Trì rất nhanh sẽ quay trở lại, nhưng tốc độ đập của tim cô trở nên cực kỳ nhanh.
Không biết là bởi vì vừa rồi không nhịn được nhìn anh bằng ánh mắt mất hồn, thiếu chút nữa bị anh phát hiện, hay là vì một loạt hành động thân thiết của anh tạo ra, nói tóm lại, Cố Lan San cảm giác mình có chút khẩn trương.
Từ đó về sau, mãi cho đến nhà họ Hàn, Cố Lan San cũng không có dám quay đầu đi liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, vẫn luôn là nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe.
***************
Cố Ân Ân xác thực đúng như lời người nhà họ Cố nói, cô đã tới nhà họ Hàn trước.
Trong đầu cô chính xác là bởi vì chuyện của Cố Lan San và Hàn Thành Trì mà bận lòng suốt cả một ngày đêm, cho tới bây giờ cũng không sao giải thích được nguyên nhân, càng không biết mình phải làm gì.
Chính bởi vì cô không biết phải làm sao, mà hôm nay lại là sinh nhật Hàn Thành Trì, dù sao cô bây giờ cùng Hàn Thành Trì là vợ chồng chưa cưới, qua một tháng nữa chính là quan hệ vợ chồng, cô chưa có xác định tiếp theo nên cùng Hàn Thành Trì đối mặt như thế nào nhưng điều kiện đầu tiên, cô là muốn duy trì thật tốt mặt mũi nhà họ Hàn và nhà họ Cố, cho nên vẫn phải đi cùng anh thường ngày, làm bộ như không có chuyện gì.