Huyết Thí nhìn chằm chằm vào Lạc Li, môi cười dữ tợn hiếu sát.
Lạc Li lạnh như băng, kiếm khí bén nhọn lại lần nữa phóng lên trời cao.
“Rào rào!”
Kiếm khí hội tụ đầy trời, một dòng sông kiếm lại xuất hiện, vừa ra tay là sát chiêu không hề lưu tình.
– Cũng muốn một kiếm giải quyết ta sao? Ha ha, vậy để xem ai sẽ bị một chiêu hạ đài!
Huyết Thí cười lành lạnh, đôi huyết đồng càng thêm đáng sợ, hắn giậm mạnh xuống đất lướt đi như điện, huyết khí ào ào như biển máu vô tận càn quét tới Lạc Li.
Lạc Li cũng lướt tới, kiếm quang gào thét dung hợp với nàng, sắc bén xé toang không gian.
Một kiếm này hơn một kiếm lúc nãy ở sát khí lăng lệ.
Mọi người đều tròn mắt mở to chẳng dám chớp. Hai bên không hề có ý nương tay, vừa ra đòn là sát chiêu trọng thương đối thủ!
– Huyết Hải Kiếm!
Biển máu cùng kiếm quang lập tức đánh mạnh vào nhau, Huyết Thí đột nhiên ngưng luyện ra một thanh trường kiếm bằng máu, huyết khí ngập tràn.
“Bang!”
Hai thanh trường kiếm đối chiến.
Không khí biến dạng, quảng trường bên dưới thêm tan nát.
Hai thanh trường kiếm run lên dữ dội, hai luồng kình lực kiếm khí cực mạnh tương đương nhau đối chiến, lực phá hoại khiến cho không gian rung chuyển.
Cánh tay Huyết Thí run rẩy dữ dội, đôi mắt đỏ máu lóe lên, khóe miệng mỉm cười lành lạnh.
Biển máu sau lưng hắn đột nhiên cuồn cuộn hòa thành một bức màn máu khổng lồ. Trong màn ánh sáng, có một đạo quân như nước lũ gào thét xông lên, đằng trước đó là một tòa thành thị khổng lồ, tên tường thành có vô số cờ xí sáng rực, một chữ kim quang chói mắt.
Lạc.
Đạo quân tràn qua, tòa thành nháy mắt bị phá hủy, vô số người bị biến thành máu tươi, những tiếng kêu thê lương tuyệt vọng thảm thiết vang lên.
– Lạc Li, nhìn xem đi! Bây giờ lãnh thổ Lạc Thần tộc các ngươi không ngừng bị chiếm đoạt, những thần tử Lạc Thần tộc của ngươi cũng liên tiếp bị huyết tẩy!
Huyết Thí cười đáng sợ, tiếng cười ma quái hướng tới Lạc Li.
Cảnh tượng trong quầng sáng huyết sắc kia cũng lọt vào mắt Lạc Li, bất giác một tình cảm buồn vô hạn sinh ra trong lòng khiến cho kiếm khí của nàng bị tan rã.
Chỉ nháy mắt lúc kiếm khí tan đi, Lạc Li lập tức hiểu được đó chỉ là một trò nhiễu loan tinh thần đối thủ, một thủ đoạn hèn hạ mà Huyết Thần tộc cực kỳ am hiểu.
Nhưng hiểu ra lúc này đã muộn một bước.
– Khặc khặc, ngươi vẫn còn quá trẻ!!
Huyết Thí cười lớn, huyết kiếm trong tay bộc phát huyết tinh, kiếm quang xuyên qua phòng ngự của Lạc Li, tác động lên chân thân của nàng.
“Uỳnh!”
Lạc Li nhất thời bị đánh bay ngược đi, nhưng nàng cũng kịp phản ứng, một đòn hồi mã thương nhanh như chớp xuyên qua bả vai Huyết Thí.
Kiếm khí tàn phá tứ tung, hai người đều bị đánh văng.
Lạc Li bị đánh bay ra khỏi lôi đài, cười khẩy hạ xuống. Bàn tay tóe máu theo ngón tay nhỏ giọt rơi xuống đất.
Trên lôi đài, Huyết Thí ổn định thân hình, bả vai cũng có một vết kiếm, máu nhuốm đỏ. Nhưng hắn chẳng thèm để ý, huyết quang lóe lên, chỗ máu tươi không chảy ra ngoài nữa mà chảy ngược vào trong, vết thương cũng lập tức liền lại.
– Ha ha! Lạc Hoàng thật là mềm yếu, chỉ là thế này đã khiến ngươi phân tâm, sau này chưởng quản Lạc Thần tộc thì sẽ ra sao đây?
Huyết Thí cười gằn, trêu tức nhìn Lạc Li đã bị đánh bay khỏi lôi đài, nói:
– Muốn trở thành hoàng đế của một chủng tộc, không thể nhân từ đâu!
Lạc Li mặt lạnh, tay siết chặt trường kiếm. Huyết Thí dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến tâm tư nàng dao động, chứ nếu không chẳng có khả năng bức nàng xuống khỏi đài.
– Đê tiện!
Đám đệ tử Bắc Thương linh viện lớn tiếng liên tiếp chửi rủa, phẫn nộ trước thủ đoạn ti tiện của Huyết Thí.
Nhưng mặc cho bọn họ chửi bới, Huyết Thí cười châm chọc:
– Thắng bại đã rõ, Bắc Thương linh viện các ngươi có ai không phục cứ việc lên đài. Còn thủ đoạn của ta ra sao, các ngươi sẽ nhanh chóng được biết.
Đám đệ tử Bắc Thương linh viện giận đến xanh mặt, Huyết Thí còn đáng chết hơn cả Liễu Tranh kia.
Nhưng có phẫn nộ cũng chẳng ích gì, những đệ tử hàng đầu đều đã lên đài, thậm chí cả ngôi sao sáng Lạc Li cũng đã bị hắn đánh rơi khỏi lôi đài, theo quy tắc thì nàng đã thua.
Do vậy lúc này chẳng ai dám ra mặt, một đám tức đến ói máu vẫn không làm gì được. Chỉ thầm lẩm bẩm nếu có bất kỳ ai trong top 3 ở linh viện, thì bọn kia sẽ biết thế nào là kiêu ngạo!
– Ta biết hiện tại mấy cái tên mà các ngươi nói gì đó top 3 Thiên bảng hiện giờ đều không có trong viện. Nếu đã vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa, trong vòng ba ngày chúng ta sẽ ở lại, các ngươi tận sức mà gọi chúng về đi!
Huyết Thí cười khẩy cạnh khóe:
– Đương nhiên, nếu như bọn nó có đủ can đảm xuất hiện….
Nói xong, hắn quay đít định về chỗ.
Nhưng chính ngay lúc đó, trên đài danh dự, Thái Thương viện trưởng bỗng nhiên cười quỷ dị, khiến cho Phí Thanh Tùng bất giác giật mình, nhíu mày.
“Xẹt xẹt.”
Không trung trên quảng trường Bắc Minh đột nhiên biến dạng, những tiếng sấm rền từ đâu nổ vang.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người chú ý, thần tình kinh nghi.
Huyết Thí liền dừng bước, nheo mắt nhìn không gian đang bị uốn khúc. Nơi đó lôi quang lóe sáng, một bóng người cao cao xuất hiện.
Một dao động linh lực quen thuộc phát tán trong không gian.
Cảm nhận được cỗ dao động linh lực đó, vô số đệ tử Bắc Thương linh viện đều đột ngốt đứng lên, ánh mắt mừng như bắt được bảo tàng.
Dao động này…. là Mục Trần!
Hắn đã xuất hiện!