Vệ Vân Nhu là người Dược Vương Cốc, Dược Vương Cốc là danh môn chính phái, lúc đó cốc chủ Dược Vương Cốc mong mọi người đừng truyền chuyện này ra ngoài.
Vệ Vân Nhu đã chết, có lẽ là ngại danh tiếng mặt mũi của danh môn chính phái đa số mọi người đều ngầm đồng ý.
Vì vậy, tất cả tội danh đều đổ lên người Mộ Trường Phong.
Là hắn tàn sát hàng loạt dân trong thành, vì bảo vệ võ lâm chính nghĩa bọn họ mới diệt trừ hắn.
“Tuy rằng lúc đó chúng ta không đủ bằng chứng, nhưng quả thực là Mộ thí chủ đã giết rất nhiều người.” Hòa thượng niệm “A di đà phật”, thở dài nói.
Minh Thù cong môi: “Các ngươi nói không đúng, nếu thật sự như thế thì vì sao Nhiếp trang chủ sợ ta như vậy? Vì sao Thân Minh bị diệt khẩu?”
Hòa thượng rất thản nhiên: “Những lời của lão nạp ta, câu nào cũng là thật.”
“Hừ.”
Vệ Vân Nhu đột nhiên hừ lạnh, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn người bên cạnh hòa thượng mang theo vài phần thù hận dữ tợn: “Triệu bang chủ, chuyện các ngươi làm, bọn họ không biết nhưng ta rất rõ ràng.”
Người được gọi là Triệu bang chủ hét lớn một tiếng: “Yêu nữ ngươi câm miệng!”
Gã quay đầu nhìn người xung quanh, nhấn mạnh: “Chuyện lúc lúc đó chắc hẳn tất cả mọi người đều thấy rõ ràng là Mộ Trường Phong đột nhiên không khống chế được, mọi người đừng bị yêu nữ mê hoặc.”
“Người ta chưa nói, ngươi gấp cái gì?”
Minh Thù khẽ nói: “Người không chột dạ sẽ không lên tiếng, ngươi nói thì đó chính là chột dạ.”
“Ta chột dạ? Ta có gì phải chột dạ!”
Triệu bang chủ lớn giọng: “Cha ngươi bị yêu nữ này hại chết, ngươi muốn báo thù phải không, tìm nàng đi.”
“Ai nói với ngươi là ta muốn báo thù?”
Trong đôi mắt đầy ý cười của Minh Thù có vài phần châm chọc.
Tại sao trẫm phải báo thù? Nhiệm vụ của trẫm chỉ là nghe chuyện xưa, thuận tiện vạch trần bí mật hai mươi năm trước, báo thù lại không có giá trị thù hận lãng phí thể lực, không báo thù… Không báo thù.
Mọi người: “…”
Không báo thù vậy ngươi đang làm gì?
Theo chân bọn họ nói chuyện phiếm chơi vui sao?
Hiện tại bọn họ không thể động đậy, dù Triệu bang chủ tức giận cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Vệ Vân Nhu cười quái dị: “Đúng là năm đó ta trói những nữ nhân kia đến, nhưng các ngươi nghĩ xem dựa vào một mình ta có thể trói nhiều người như vậy sao?”
Sắc mặt mọi người trở nên phức tạp, người không chột dạ sẽ nghi ngờ to gan suy đoán. Người chột dạ sẽ quát lớn Vệ Vân Nhu, sẽ cố gắng giảm cảm giác chột dạ.
Có thể Vệ Vân Nhu đã điên rồi, lúc này mang theo tâm tình trả thù nói: “Nhờ mấy vị bang chủ hỗ trợ, không có các ngươi ta sao có thể bắt nhiều nữ nhân tới như vậy, ép Mộ Trường Phong đến.”
“Chắc chắn các ngươi đang suy nghĩ, tại sao bọn họ phải làm như vậy? Ha ha… Bọn họ muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, mà ta muốn Mộ Trường Phong cho nên chúng ta hợp tác với nhau.”
“Yêu nữ ngươi câm miệng!”
“Câm miệng? Tại sao phải câm miệng! Đều là các ngươi hại chết Mộ Trường Phong, là các ngươi! Tất cả đều do các ngươi, là các ngươi hại chết hắn!”
Vệ Vân Nhu chưa từng muốn lấy mạng Mộ Trường Phong, nàng chỉ hạ tình cổ cho Mộ Trường Phong làm Mộ Trường Phong có thể thích nàng.
Nhưng nàng không ngờ bọn họ sẽ đổi cổ của mình, bọn họ muốn giết Mộ Trường Phong đoạt Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Cảnh Mộ Trường Phong giết nàng là nàng đỡ thay cho Mộ Trường Phong, vừa lúc bị người chạy tới nhìn thấy, đám người kia không dám tấn công cho nên nhìn qua nghĩ là Mộ Trường Phong giết nàng.
May là trên người nàng có cổ giả chết, đổi một cái mạng.
Minh Thù đưa ra nghi vấn: “Người thường hẳn là không thể điều khiển cổ, làm sao có thể tùy tiện đổi cổ của ngươi?”
Vệ Vân Nhu cười quái dị: “Là vì năm đó người Dược Vương Cốc cũng tham dự, nếu không ngươi cho rằng tại sao bọn họ lại đưa ra yêu cầu không truyền chuyện này ra ngoài? Ngươi cho rằng bọn họ thật sự vì ta? Không phải, bọn họ sợ truyền ra có người phát hiện bất thường sẽ đi điều tra.”
“Các ngươi thật biết cách chơi!”
Minh Thù nói một câu khó hiểu, làm tất cả mọi người có chút mờ mịt.
Giọng nói của Minh Thù không có phẫn nộ cũng không có thù hận, chỉ có nụ cười thản nhiên như chỉ cảm thán một tiếng.
***
(*) Liêu muội: cưa gái.