Tư Đồ Tĩnh trầm giọng
-Hàn Mạc không rõ sự tình lại chỉ nghe gã họ Điền nói bậy. Ngươi và ta chức trách khác nhau, trên công đường thẩm án, là phận sự của Hạ tri huyện, ngươi và ta không nên gây áp lực, trở ngại đến công vụ của nha huyện.
-Ta chính là vì công vụ mà nhúng tay vào việc này!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói
-Hơn nữa, việc này cũng thuộc chức trách của ta, nếu là án thường, Hàn Mạc không rỗi hơi mà đi quản, nhưng là án liên quan đến lương thực, bản quan nhất định phải làm.
Hắn nhìn về phía Điền Bố Nhân, trầm giọng:
-Điền Bố Nhân, ngươi nói Hồng Ngộ Tu cướp đoạt lương thực, bán giá trên trời, toàn bộ sự việc này như thế nào, hãy mau khai ra.
Điền Bố Nhân thấy Hàn Mạc cứng rắn, uy nghiêm, lại thấy hắn trừng trị Hồng Ngộ Tu lòng vô cùng an tâm, rất có thiện cảm với vị quan trẻ tuổi này. Lúc này người nhà y đã được bảo hộ cẩn mật, nên cũng muốn liều mạng một lần
-Khởi bẩm đại nhân, sông Đại Thường vỡ đê, theo lệnh của Huyện lão gia, các tiệm gạo khác đều đem lương thực dự trữ của mình bán cho tiệm gạo Đại Hồng với giá gấp ba lần thị trường, chỉ giữ lại một ít để nhà mình rau cháo qua ngày. Nhưng hai ngày trước, Tiệm gạo Đại Hồng đã đến tận nhà nông dân chúng tôi, cướp tất cả các lương thực không sót một hạt. Hết thảy các hộ nông nhà nào cũng có mấy chục miệng ăn, không có gạo để ăn thì chỉ có há miệng chờ chết.
-Vì sao đều phải đem lương thực bán cho Tiệm gạo Đại Hồng? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc chắp tay sau lưng, hỏi:
-Các ngươi không bán được à?
Điền Bố Nhân lập tức trả lời:
-Không phải, thương nhân chúng tôi chủ yếu dựa vào việc buôn bán mà sống, buôn bán là bản mệnh của mình. Đem lương bán cho Tiệm gạo Đại Hồng cũng là vạn bất đắc dĩ. Nhưng nha huyện đã có lệnh, buộc tất cả các tiệm gạo trong thị trấn phải đem lương thực bán cho Tiệm gạo Đại Hồng.
Hàn Mạc quay đầu lại, thấy Hạ tri huyện không được thoải mái, ngọ nguậy liên tục trên ghế, tay không ngừng lau mồ hôi trán, lòng cười nhạt, căn vặn y:
-Hạ tri huyện, Điền Bố Nhân nói là do mệnh lệnh của nha huyên ban xuống, việc này là thật chứ?
Hạ tri huyện liếc Tư Đồ Tĩnh một cái, thấy Tư Đồ Tĩnh ngồi trên ghế mặt sầm xuống, miễn cưỡng trả lời:
-Bẩm tướng quân, việc này… việc này…. Quả thật là hạ quan có ban lệnh, tuy nhiên, hạ quan lúc đó cũng phải đắn đo suy xét mãi mới ra quyết định đó.
-Ồ!
Hàn Mạc làm ra vẻ ngạc nhiên:
-Ta đang muốn nghe đây!
-Tướng quân có lẽ không biết, khi đó tình hình vô cùng căng thẳng, lương thực chính là vấn đề trọng yếu nhất, hạ quan suy nghĩ, nếu là các tiệm gạo đều tự đi rao bán lương, nói không chừng sẽ ép giá, phá giá làm nhiễu loạn toàn bộ thước thị, tình hình đang như vậy, sẽ chỉ làm rối loạn hơn. Chon nên hạ quan mới ra quyết định, giao toàn bộ việc bán lương cho một nhà phụ trách, có như vậy, may ra mới không để xảy ra sai sót.
Hạ tri huyện cân nhắc từng lời.
-Tiệm gạo Đại Hồng ở Tịch Xuân buôn bán đã lâu, tiếng tăm rất tốt, cho nên… cho nên hạ quan mới giao toàn bộ việc mua bán lương cho Đại Hồng quản lý.
-Là độc quyền, tập trung quyền lực vào một mối.
Hàn Mạc thở dài, lắc đầu:
-Quyền sở hữu tập trung vào một nhà, chỉ riêng một nhà nắm trong tay toàn bộ thị trường lươg thực, tự mình định đoạt giá cả. Nếu nhiều nhà cạnh tranh, thì còn có cơ hội khống chế được giá cả bán ra. Hạ tri huyện, đạo lý này một người trẻ tuổi như ta còn hiểu được, ngài so với ta hẳn phải dày dặn kinh nghiệm hơn nhiều mới đúng. Tư Đồ đại nhân, ngài thấy ta nói có đúng hay không?
-Hàn tướng quân, một câu “độc quyền” thật có thâm ý.
Tư Đồ Tĩnh cười lạnh.
Hàn Mạc cười phá lên, rồi quay lại nhìn Hồng Ngộ Tu đang quỳ mọp dưới đất toàn thân ướt nhẹp, hỏi:
-Ngươi thu được bao nhiêu lương thực?
Hồng Ngộ Tu đã ngấm đòn lợi hại của vị quan trẻ tuổi này, nhưng có một số việc, nếu lỡ lời nói ra sẽ ảnh hướng đến toàn bộ gia tộc, thậm chí có thể mất mạng như bỡn, liền cắn răng:
-Ta… tiểu nhân… tiểu nhân quả thực chỉ có một ít lương thực, mua bán đàng hoàng. Đại nhân…. Việc này chẳng lẽ là sai vương pháp sao?
-Làm ăn buôn bán lương thiện đương nhiên là không vi phạm vương pháp, nhưng ngươi có hoàn toàn làm đúng vương pháp hay không, ta sẽ phải hỏi ngươi thêm vài câu.
Hàn Mạc trừng mắt:
-Ta hỏi ngươi, Tiệm gạo Đại Hồng hiện giờ bán ra bao nhiêu tiền một cân?
-Cái này…
Hồng Ngộ Tu tức thời không nói được gì.
Hàn Mạc cười nhạt:
-Đây là công đường xử án, ông chủ Điền gia tố cáo ngươi đoạt lương, rồi bán giá cao gấp mấy lần làm đảo điên thị trường lương, ngươi nhất mực không nhận tội, một hai phản bác. Ta hỏi lại lần nữa, ngươi bán bao nhiêu tiền một cân gạo?
Hồng Ngộ Tu gục đầu không dám nói gì!
-Ngươi nói đi!
Hàn Mạc nhìn về phía Điền Bố Nhân.
-Bẩm đại nhân, Tiệm gạo Đại Hồng bán ta một điếu tiền một cân gạo.
Điền Bố Nhân cắn chặt răng nói.
Hàn Mạc làm bộ kinh hãi:
-Cái gì? Một điếu tiền một cân lương? Là các ngươi bán vàng hay sao?
Quay đầu trầm giọng nói:
-Hạ tri huyện, một điếu tiền một cân gạo, so với giá bình thường phải gấp một trăm lần. Quyền bán lương tập trung tuyệt đối vào một nơi chẳng hóa ra cũng tạo thành một thứ quyền lực tuyệt đối thích bán bao nhiêu thì bán sao? Hồng Ngộ Tu to gan, hiện giờ bách tính đói khát khổ sở lánh nạn khắp nơi, hắn lại dám thừa lúc người ta cháy nhà mà hôi của. Hạ tri huyện, việc này ngài không hay biết gì sao?
Hạ tri huyện đổ mồ hôi lạnh, vỗ mạnh kinh đường, quát:
-Hồng Ngộ Tu, việc này có thật không? Bản quan gần đây công vụ bận rộn, đúng là đã quản lý các tiệm gạo có hơi lơi là. Ngươi khai thật ra, rốt cuộc việc này là như thế nào?
Hồng Ngộ Tu xoa xoa cái trán, không biết là lau mồ hôi hay nước lạnh, run giọng trả lời:
-Đại nhân, việc này… việc này… là Điền Bố Nhân vu oan cho tiểu nhân…
Hàn Mạc không nhiều lời, đi đến trước cửa lớn, cao giọng hỏi:
-Các vị, hiện giờ giá cả ở chợ gạo như thế nào, xin mời nói, không ngại gì cả.
Đám người náo nhiệt bên ngoài công đường thấy Hàn Mạc bất thình lình đi ra hỏi, đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Im ắng hồi lâu, mãi sau mới có người lên tiếng:
-Bẩm đại nhân, là một điếu tiền một cân, chuyện này toàn thị trấn ai cũng biết, lời Điền Bố Nhân không có gì sai cả.
Lập tức, có người khác lớn tiếng:
-Đúng vậy. Là một điếu tiền một cân, kho lương của Tiệm gạo Đại Hồng bọn họ lương thực chất như núi nhưng thảo dân chúng tôi thì không có một bữa no.
Hàn Mạc cười tủm tỉm.
Hắn đương nhiên biết, bình thường dân chúng thường kiêng dè một số thế lực, sẽ không dễ dàng mở miệng, cho nên hắn đã sớm sắp xếp trong đám đông kia một vài người của mình để châm mồi cho ngọn lửa.
Chỉ cần một người dám lên tiếng, những người khác sẽ có đủ dũng khí để lên tiếng. Lâu nay bọn họ bị Tiệm gạo Đại Hồng chèn ép, đã hận Hồng Ngộ Tu đến tận xương tủy, chỉ có điều không dám nói mà thôi. Lúc này có người khai màn hộ, lập tức đồng thanh hô lên:
-Là một điếu tiền một cân gạo, đúng là như vậy, ai nấy đều biết.
-Tiệm gạo Đại Hồng bán giá trên trời, người thường khó mà mua nổi, bọn họ chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
Hàn Mạc quay lại công đường, nhún vai:
-Bách tính vốn trong sáng công minh, tất cả mọi người đều nói như vậy, xem ra thực tế đúng là vậy rồi.
Rồi quát lớn:
-Hồng Ngộ Tu, ngươi thật to gan, là loài lang sói, ngoài đường nạn dân chết đói khắp nơi, ngươi đã không làm việc thiện cứu vớt dân chúng, mà còn mua rẻ bán đắt, lòng người oán thán. Người đâu, đánh hai mươi roi.
Hồng Ngộ Tu thất kinh, gào lên:
-Đại nhân tha mạng…. Quận thủ đại nhân cứu thuộc hạ… Tri huyện đại nhân xin hãy cứu…