“Chuyện gì thế này?”, nhìn đại điện rung lên dữ dội, mấy người phía Từ Phúc bên ngoài đại điện tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Không phải bên trong xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Chỉ là thử độ hoà hợp thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Vút! Vút!
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, mấy chục bóng hình bên ngoài Hằng Nhạc Tông đã vội vàng chạy tới, người nào người nấy bộ dạng hớt hải, sải hai ba bước đã tới đây, không đợi mọi người phản ứng lại đã bay vào trong đại điện.
“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, Bàng Đại Xuyên đứng trước đại điện há hốc miệng: “Sư tôn xuất quan rồi sao?”
“Sao thế này, sao sư tôn và các Thái Thượng Trưởng Lão đều kinh động thế này?”, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cau mày.
Lúc này, bên trong Địa Cung hết sức yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn lên tế đàn, nói chính xác hơn là nhìn vào chữ “cửu”, cổ xưa hiện lên Long Hồn Bi, nó rõ ràng quá choán mắt người nhìn.
“Chín phần, chín phần, tốt, tốt, tốt lắm”, bầu không khí trầm lắng bên trong địa cung bị phá vỡ ngay tức thì.
Mấy chục bóng hình bay từ ngoài vào trong không phân trước sau, trưởng lão mặc đồ tím đi đầu uy thế mạnh nhất chính là tu sĩ mạnh mẽ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, là lão tổ của Hằng Nhạc, được người ở Nam Sở mệnh danh là Thông Huyền Chân Nhân.
“Đúng là chín phần rồi”, sau Thông Huyền Chân Nhân, rất nhiều Thái thượng trưởng lão người nào người nấy mặt mày hết sức phức tạp.
“Đệ tử Hằng Nhạc của chúng ta mở được chín phần, ta có thể không ra ngoài sao?”, Thông Huyền Chân Nhân đi đầu cười rất sảng khoái, ông ta không đợi được nữa, hướng luôn ánh mắt nhìn Doãn Chí Bình trên tế đàn rồi lại không kiềm chế được thốt lên “rất tốt”. Nên biết rằng chín phần hoà hợp có thể bảo vệ Hằng Nhạc Tông cả chín trăm năm.
Lại nhìn lên tế đàn, Doãn Chí Bình thẫn thờ tại chỗ, con số hiện trên Long Hồn Bi thật sự quá kinh người khiến hắn như đang nằm mơ vậy.
Khi phản ứng lại, mặt mày hắn rõ vẻ kinh ngạc.
Chín phần có nghĩa là chín trăm năm.