Đỗ Thất tức giận quát, hơi nhích chân, chủ động tấn công.
Lão ta cảm nhận được một áp lực khó hiểu từ Dương Thanh, tuy không biết áp lực này đến từ đâu, nhưng lão ta cũng hiểu Dương Thanh sẽ không đơn giản như bề ngoài.
Vào lúc Đỗ Thất di chuyển, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh kích hoạt luôn huyết mạch cuồng hóa.
Lúc này, quanh người Dương Thanh tràn ngập khí thế vô cùng đáng sợ, khí thế đó không hề yếu hơn Đỗ Thất có cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Dương Thanh biết nếu muốn đánh bại Đỗ Thất thì phải dốc toàn lực, nếu giữ sức, anh sẽ thua rất thê thảm.
Khi ở Ma Tông trước đó, tuy anh đã đánh bại Cao Hùng – một trong bốn Ma Tướng, nhưng anh phải phát huy lĩnh vực ma đạo thì mới miễn cưỡng đánh bại ông ta.
Rõ ràng Đỗ Thất trước mặt anh mạnh hơn Cao Hùng.
Ầm!
Ma uy bùng nổ từ người Dương Thanh, trong lúc nhất thời, vùng trời của Võ Tông bị mây đen bao phủ, sấm chớp đùng đùng, như thể thế giới này không chịu nổi sức mạnh của Dương Thanh.
Các cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ, ai cũng có vẻ đờ đẫn.
Những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Đỗ Thất đã xông tới trước mặt Dương Thanh.
Chẳng biết từ khi nào, trong tay Đỗ Thất đã có thêm một cây kim bạc, đâm mạnh về phía tim Dương Thanh.
Đỗ Bá đang xem trận chiến đứng phắt dậy, tức giận quát: “Đỗ Thất, chú dám!”
Lão ta định xông tới ngăn cản, nhưng Đỗ Thất đã đến trước mặt Dương Thanh, kim bạc trong tay lão ta cũng sắp đâm vào tim Dương Thanh rồi.
Giờ đã muộn, chỉ Dương Thanh mới có thể tự cứu mình thôi.
Thấy Đỗ Thất lấy cây kim bạc kia ra, Lệ Trần hơi híp mắt, hừ lạnh, cũng không nói gì.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại thanh thúy vang lên.