Hộ vệ đi theo không biết đã xảy ra chuyện gì, không ít người cảnh giác nhìn theo đám người Miêu Nghị một chút, sau đó vội vã thu đội rời đi theo sau Hạ Hầu Lệnh, Miêu Nghị híp mắt nhìn theo, vẫn không đưa tiền, chỉ truyền âm với Diêm Tu:
– Nhanh đi phối hợp Bạch Phượng Hoàng.
Những người ra tay hay có quan hệ việc này vẫn chưa để Dương Khánh biết.
Diêm Tu khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi, Miêu Nghị quay đầu lại hỏi Dương Triệu Thanh:
– Đã chuẩn bị xong hết chưa?
– Đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là không biết đối phương có thay đổi tuyến đường hay không.
Dương Triệu Thanh biểu hiện lo lắng.
Dương Khánh:
– Vì lẽ đó phải động thủ gần đó, cự ly ngắn hẳn là sẽ không thay đổi lộ tuyến. Nếu như thực sự không được, vậy cũng chỉ có thể để Diêm Tu ra tay.
– Chờ tin đi.
Miêu Nghị lạnh lùng nói một câu, xoay người quay về.
Trong tinh không, nhóm người Hạ Hầu Lệnh nhanh chóng bay trong hư không, trên đường loạn thạch bay, hộ vệ dẫn đầu mở đường đột nhiên dương tay, toàn bộ đội ngũ tiến lên lập tức dừng lại.
Phía sau lập tức có người lóe lên, tới hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Thủ lĩnh hộ vệ mở đường lạnh lùng nhìn bốn phía.
– Tình hình có chút không đúng, loạn thạch nơi này dường như nhiều hơn không ít.
Có người hỏi: – Ta lập tức phái người đi thăm dò. Thủ lĩnh mở đường quát lên:
– Không cần, không cần dây dưa, lập tức thông báo người quanh đâu tới tiếp ứng, đê phòng! Nhanh chóng đi qua!
Chi lệnh truyền xuống, hơn vạn nhân mã ẩn nấp lập tức hiện thân, bảo vệ nghiêm mật Hạ Hầu Lệnh ở giữa.
Nhưng vào lúc này, tinh vực loạn thạch như vô số đóa hoa nở rộ, bốn phương tám hướng, từng khối từng khôi tinh thạch màu đen to có nhỏ có nổ tung, khói đen trong nháy mắt tràn ngập, khói đen như những con cự nong bay ra, thanh thế kinh người.
Hộ vệ bảo vệ Hạ Hầu Lệnh đề phòng cao độ.
– Khu vực sương mù không lớn, mau chóng xuyên qua.
Người dẫn đầu giận dữ quát.
Cũng không hề mù quáng phá vây, đội nhân mã bày ra trùy trận trùng kích tới trước.
– A di đà phật! Một giọng nói ầm ầm vang vọng trong tinh không.
Bên trong khói đen phía trước kim quang lấp lóe, khói đen tạo thành một cơn lốc xoáy, lộ ra một bóng người vàng óng, rõ ràng là bóng dáng hòa thường, đôi mắt như hai ngọn lửa vàng rực cháy.
Tình hình này khiến trận thế nhân mã xông lên không dám tiến về phía trước, tất cả nhân mã nhìn chăm chăm vào bóng người vàng óng kia, lộ ra vẻ tập trung cao độ.
Có người hô lớn:
– Niêm phong thính thức, ý thức, xem thủ lệnh làm việc.
Hạ Hầu Lệnh được bảo vệ ở giữa đột nhiên rút kiếm ra, đám hộ vệ trái phải cũng không coi là chuyện gì to tát.
Ai ngờ ngay sau đó, bảo kiểm trong tay Hạ Hầu Lệnh đột nhiên đảo ngược mũi kiếm, không chút do dự đâm thẳng vào ngực mình, mũi kiếm xuyên tim, xuyên ra phía sau lưng, một luồng máu tươi phun ra.
Nhận ra sóng pháp lực, đám hộ vệ xung quanh quay đầu nhìn lại, tất cả đều sợ tới hồn phi phách tán, có người thất thanh hô:
– Thiên Ông!
Hạ Hầu Lệnh khuôn mặt dữ tợn, trong miệng kêu rền, hai tay năm thanh bảo kiệm đâm tiếp vào trong, có người ở bên nhanh chóng ra tay bắt lấy cổ tay hắn.
Hạ Hầu Lệnh dùng sức giãy dụa, miệng phun máu tươi, khuôn mặt dữ tợn tới đáng sợ, nhưng khí lực nhanh chóng trôi qua.