Mấy cao thủ hàng đầu của Võ Tông vội bước lên, phóng khí thế ra thì mới ngăn được khí thế từ Đỗ Thất.
Bằng không, chỉ riêng khí thế của lão ta đã khiến mấy cao thủ Võ Tông có cảnh giới thấp bị thương nặng rồi.
Đỗ Bá cũng phóng khí thế rất mạnh ra.
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là khí thế của Đỗ Thất không hề yếu hơn Đỗ Bá.
Tức là thực lực của Đỗ Thất ngang với Đỗ Bá.
Nếu hai người liều mạng với nhau thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
“Bác à, để cháu lên cho!”
Đúng lúc hai người sắp đánh nhau, Dương Thanh chợt bước đến, nói.
Đỗ Bá thoáng sững sờ, nhìn về phía Dương Thanh: “Chắc cháu có thể cảm nhận được thực lực của ông ta rất mạnh, có lẽ cũng cách Thiên Cảnh không xa”.
Lão ta đang nói bóng gió để nhắc Dương Thanh, thực lực của đối phương đã đạt đến đỉnh cao dưới Thiên Cảnh, chỉ với thực lực của Dương Thanh bây giờ, rất khó để đánh bại Đỗ Thất.
Dương Thanh mỉm cười tự tin, thản nhiên liếc Đỗ Thất, cười nói: “Chẳng phải giữa bác và ông ta còn một ván cược ư? Vừa hay dùng trận đấu này để chấm dứt ván cược đó”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Bá mỉm cười, khí thế của lão ta lập tức tan biến, lão ta nhìn Dương Thanh: “Đã vậy thì ta sẽ giao cơ hội này cho cháu”.
Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn bác!”
Đỗ Bá gật đầu rồi dặn: “Nếu không đánh lại thì nhận thua, cháu còn trẻ, tương lai còn dài, nếu cháu nhận thua, ta có thể bảo vệ tính mạng của cháu”.
Dương Thanh nói: “Vâng!”
Lúc này Đỗ Bá mới đi xuống khỏi sân đấu võ.
Xung quanh đã sớm sôi trào vì việc Dương Thanh định đánh với Đỗ Thất.