– Không phải là hắn đã tìm ra thân phận những huynh đệ nắm quyền trong bóng rồi sao?
Vừa rồi tuy tập trung tinh thần tìm tòi tài vật của Hạ Hầu Lệnh, nhưng vẫn phân chút tinh thần ra nghe ngóng.
Dương Khánh gật đầu:
– Đây đúng là phát hiện trọng đại, có điều hắn cũng chỉ vẻn vẹn biết những thứ này, tình hình cụ thể của những huynh đệ kia hắn căn bản không rõ, nói trắng ra là hắn cũng không nắm vững được những thế lực kia, rất nhiều chuyện tri tiết chúng ta cũng không có thời gian tra cứu tiếp, hiện giờ chỉ có thể như vậy thôi. Có điều chỉ những tin tức này đã có giá trị lợi dụng to lớn với chúng ta.
Miêu Nghị phất tay ra hiệu Diêm Tu mau mau động thủ, chính mình thì cau mày nói:
– Vừa rồi ta nghe thấy Tộc lão hội gì đó, tình hình như nào?
Dương Khánh biểu hiện ngưng trọng nói:
– Không rõ lắm, ta cũng lần đầu nghe nói Hạ Hầu gia còn có Tộc lão hội, Hạ Hầu Lệnh cũng không biết rõ về Tộc lão hội, chỉ nghe Hạ Hầu Thác nói qua, đây đều là những nhân vật từng nắm thực quyền khắp nơi trong thế lực Hạ Hầu gia, vì đủ nguyên nhân mã thoái ẩn, sau đó tiến vào trong Tộc lão hội, nhìn như đã ẩn lui nhưng họ đều là những nhân vật nắm giữ thực quyền, sức ảnh hưởng có thể tưởng tượng được. Có điều Hạ Hầu Lệnh chưa bao giờ thấy bọn họ quấy rầy tới quá trình vận chuyển bình thường của Hạ Hầu gia, nói chung rất thần bí, ngay cả Hạ Hầu Lệnh cũng không biết rốt cục Tộc lão hội này rốt cục ẩn thân ở đâu, hắn hoài nghi căn bản không nằm trong khu vực Thiên Đình quản hạt mà là ẩn thân trong tinh vực không biết. Đúng rồi, những cận vệ bên cạnh hắn chính là do Tộc lão hội cung cấp, ngay cả hắn cũng không tra ra lai lịch thân phận bất kỳ.
Miêu Nghị cau mày nói:
– Tộc lão hội này do ai khống chế?
Dương Khánh:
– Vốn trước đó do một tay Hạ Hầu Thác khống chế. Thế nhưng trước khi chết Hạ Hầu Thác vẫn không giao cho Hạ Hầu Lệnh, chỉ nói cho Hạ Hầu Lệnh lúc cần thiết Tộc lão hội sẽ tự liên hệ với hắn, khi đó hắn sẽ hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Một đoàn khói đen bao phủ đầu На Hầu Lệnh thu vào trong Chiêu hồn phiên, Diêm Tu lên tiếng nói:
– Đại nhân, được rồi.
Miêu Nghị nhìn vòng chứa đồ trên tay, mắng một câu:
– Của cải Hạ Hầu gia trải qua mấy đời tích lũy quả nhiên là sâu không lường được chỉ dựa vào số hắn mang trên người đã nhiều tới đáng sợ, mẹ nó…
Trên mặt lóe lên vẻ không muốn, thời gian không đủ, hắn tập trung tinh lực thanh lý cũng chỉ tìm được non nửa tới tay, thứ không rõ hắn căn bản không dám cầm lấy, vạn nhất Hạ Hầu gia biết là không thấy thứ gì đó trên người Hạ Hầu Lệnh, nhất định hoài nghi có phải là khi ở phủ Tổng
đốc U Minh đã xảy ra vấn đề.
Những năm nay chuyện vào nhà cướp của hắn không phải là chưa từng làm, luôn luôn là có bao nhiêu liền dám nuốt bấy nhiêu, chỉ ngại ít chứ không chê nhiều, quay đầu lại liền phát hiện đồ vật tới tay nhưng không dám nắm, xem như cảm nhận được cái gọi là càng già đời càng nhát gan. biết được càng nhiều chuyện càng dễ vẽ ra đường giới hạn không cho mình được phép vượt qua.
Dương Khánh đại khái nhìn ra khuyên:
– Đại nhân, có thể lực của mình còn sợ không có những thứ ngoài thân này sao? Đại sự làm trọng! Theo ý của hắn thì biện pháp ổn định nhất, tránh bớt rắc rối nhât chính là đừng đụng vào đồ của Hạ Hầu Lệnh.
Miêu Nghị gật đầu, Vứt vòng chứa đồ cho Diêm Tu: một lần nữa đeo về vòng tay của Hạ Hầu Lệnh, hét:
Đi!