Hiếu Minh đáp với giọng hồ khởi, dường như không mấy quan tâm chuyện gã kia đang hốt hoảng hồn vía:
“Ngươi xác định thân phận của ta là Hữu Lực thì ngươi cũng phải biết một chút về ta chứ? Coi bộ ngươi không điều tra một chút gì về ta trước khi bắt nhốt ta rồi. Hữu Lực ta là thần tiên, làm sao một thần tiên lại bị nhốt trong cái hồ lô vớ vẫn đó.”
Người đàn ông bị Vô Ảnh nâng lên không trung một cách dễ dàng. Gã không ngờ Hữu Lực lại thoát khỏi sự trói buộc đầy bùa ngãi của gã, không ngờ Hữu Lực lại chạm vào cơ thể Hiếu Minh một lần nữa và cứu thầy Hóa thoát khỏi tay mình.
Gã nhớ cách đây vài phút, khi gã đang bóp cổ thầy Hóa và suýt nữa đã giết chết thầy thì đột nhiên cổ tay của gã bị ai đó nắm giữ và siết mạnh. Gã vì quá đau nên buông thầy Hóa ra, sau đó mới kịp nhận ra người vừa tóm lấy mình là Hiếu Minh. Gã sửng sốt đến mức bây giờ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Gã đe dọa Vô Ảnh:
“Nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của ta, ngài sẽ thân chinh đến và giết chết ngươi.”
Vô Ảnh cười trông rất dễ thương. Anh buông gã xuống, vui vẻ nhìn khuôn mặt bối rối và hoang mang của gã mà nói:
“Phải không? Để xem ngài đó của ngươi có thật sự đến đây giết chết ta hay không.”
Vô Ảnh rút thanh lưỡi hái ra và hình như rất nóng lòng muốn giết thử gã đàn ông trung niên kia. Gã kia cũng đã rút thanh kiếm gỗ đào ra ngoài. Hai tên đang trừng mắt nhìn nhau và xem xem ai sẽ là người tấn công đối phương trước.
Trúc Chi thật sự không đoán được tình huống đang diễn ra ở đây là gì. Làm sao Vô Ảnh lại bị phát hiên trong thân phận của Hiếu Minh và người đàn ông kia là ai. Tại sao Vô Ảnh lại sơ suất đến mức khiến thầy Hóa cũng lâm vào tình huống nguy hiểm. Hơn nữa, anh còn tự nhận mình là Hữu Lực trước mặt thầy, chẳng khác nào tự chứng thực bản thân không phải Hiếu Minh.
Thầy Hóa vẫn còn sợ hãi, không dám nhìn hai người kia. Thầy co ro một góc và Trúc Chi phải dùng cả thân thể của mình chê đi tầm nhìn của thầy. Nhưng cô biết thầy đã nghe được đoạn đối thoại của họ mất rồi.
Vô Ảnh tấn công trước, thân thể Hiếu Minh lướt đến gần người đàn ông kia và chém ngang một đường vào không khí. Gã dùng thanh kiếm gỗ đào, mà Trúc Chi khó mà tưởng tượng nổi, khi thanh kiếm ấy chặn được đường kiếm mà Vô Ảnh vừa tung ra. Gã đã tung vào không khí một thứ bột màu trắng khiến Vô Ảnh hết cười nổi khi hít phải. Anh loạng choạng gần như sắp ngã xuống đất.
Gã đàn ông trung niên nhe răng cười dã man. Gã tru lên như sói:
“Ta biết thần tiên cũng có điểm yếu, Hữu Lực. Ta biết ngươi cũng có điểm yếu. Không phải ngươi luôn yêu Thủy Hà công chúa hay sao? Ta nên thành toàn cho ngươi gặp nàng ấy. Âm tà độc, Hữu Lực. Thần tiên các ngươi không thể nào thoát khỏi âm tà độc.”
Đến nước này, Trúc Chi chỉ còn cách đứng dậy, gọi Thượng Nguyệt từ trong không khí, nhắm vào giữa ngực của tên kia và bắn trúng phốc. Khi gã nhìn thấy người bắn ra mũi tên là cô thì đã quá muộn, gã đã lãnh trọn mũi tên. Cô không dùng quá nhiều lực, nên mũi tên chỉ ghim nhẹ trên ngực gã mà không hề xuyên qua.
Thầy Hóa há hốc mồm kinh ngạc, chuyện Trúc Chi vừa lấy một cung tên (từ đâu đó thầy không thể nhìn thấy) và bắn gã đàn ông kia khiến thầy như vừa phát hiện ra điều gì đó: Hình như Trúc Chi cũng biết đến chuyện Hữu Lực nằm trong cơ thể của Hiếu Minh, hai người này rõ ràng quen biết nhau.
Gã đàn ông rút mũi tên Thượng Nguyệt ra khỏi cơ thể mình. Gã nhìn trân trân vào mũi tên, rồi lại chuyển mắt sang nhìn Trúc Chi như đang cố tìm ra nét quen thuộc trên khuôn mặt cô. Trúc Chi nghe gã lầm bầm rất nhỏ:
“Mũi tên Thượng Nguyệt của công chúa Thủy Hà làm sao lại nằm trong tay một đứa con nít? Trừ phi ngươi mang huyết thống của công chúa.”
Vô Ảnh không sợ bản thân bị lộ thân phận, nhưng thân phận của Trúc Chi không thể bại lộ được. Gã đàn ông trước mặt nhất định không được sống sót mà rời khỏi nơi này. Dù trúng phải âm tà độc, anh vẫn cố gắng tiến về phía gã đàn ông, muốn lấy mạng gã cho bằng được. Anh chỉ đi được ba bước đã ngã xuống đất, như người vừa chết.
Thầy Hóa tá hỏa lao đến bên cạnh Vô Ảnh, kéo anh rời ra xa tên đàn ông lạ mặt một chút. Thầy dùng tấm thân nằm úp lên người anh, như đang muốn bảo vệ đứa con trai của mình.
Trúc Chi dùng thần lực rút mũi tên ra khỏi ngực gã đàn ông trung niên. Cô từ từ tiến lại gần gã, sát khí tỏa ra còn lấn át luôn sát khí trong đôi mắt của Vô Ảnh khiến gã hoang mang thụt lùi vài bước. Cô phê phẩy mũi tên trong tay tấm tắc khen ngợi chính mình:
“Tôi cũng muốn trở thành con gái của Thủy Hà lắm chứ. Coi bộ mũi tên mà tôi mô phỏng rất giống Thượng Nguyệt. Người trong ngành mà còn bị nó qua mặt thì những kẻ khác chắc cũng phải kiên dè tôi thôi.”
Gã đàn ông trung niên già mồm cải ngang:
“Không thể nào ta nhìn lầm được. Đây rõ ràng là Thượng Nguyệt.”
“Vậy ông giải thích làm sao mà tôi không hề hấn gì khi trúng âm tà độc hả? Nếu tôi là con gái của Thủy Hà, ít ra phần thần tiên bên trong con người tôi phải bị nó ảnh hưởng chứ?”
Trúc Chi bật cười khi thấy gã nhăn mặt, rõ ràng gã đang suy nghĩ những điều vô cùng có lý của cô. Thủy Hà không thể không bị ảnh hưởng bởi âm tà độc và con gái của công chúa cũng vậy. Gã hoang mang thật sự, một mặt tin rằng Thượng Nguyệt thật sự đang ở trong tay Trúc Chi, mặt khác lại phủ nhận thân phận của cô.
Trúc Chi thấy vậy liền nói:
“Tôi không biết ông và Hữu Lực đã có xích mích gì với nhau, tốt nhất ông nên rời khỏi đây trước khi anh ấy giải được âm tà độc. Tôi không muốn gây thù chuốc oán với ‘ngài’ mà ông đang nhắc đến. Tôi sợ ông ta có thể giết chết cả tôi và anh ấy.”
“Không ai giải được âm tà độc trừ phi ăn đúng mười trái tim tươi của con người.”
“Là ông không cập nhật được thông tin thôi. Tôi có thể giải được âm tà độc mà không cần ăn mười trái tim con người. Vậy bây giờ ông muốn rời đi sớm một chút hay đợi Hữu Lực tỉnh dậy và giết chết ông?”
Gã đàn ông không tin Trúc Chi dễ dàng để gã thoát khỏi đây. Có điều cô cũng sợ chủ nhân của gã, Hữu Lực coi lời đe dọa của ông chẳng ra gì, nhưng cô gái này thì sợ. Gã thật sự muốn rời khỏi đây nhanh một chút, gã muốn báo cho chủ nhân biết vài chuyện cơ mật khi giúp ngài điều tra về thằng nhóc Hiếu Minh này. Gã chần chừ một hồi, mắt liếc thấy Vô Ảnh đang ngất lịm dưới sàn, còn hai tay của Trúc Chi đang chấp đằng sau lưng mới yên tâm dịch chuyển khỏi phòng bệnh.
Trúc Chi lấy một cây sáo nhỏ xíu ra thổi một hơi, một người khác xuất hiện trong phòng. Người này quỳ rập xuống chân của cô và nói:
“Tiểu chủ nhân cứ dặn dò.”
“Theo đuôi tên vừa rồi cho ta. Ta muốn biết gã là người của ai.”