“Vị Khương Tứ cô nương kia thì sao?” Cảnh Minh Đế ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Đối với việc Khương Tự lớn lên thế nào, Phan Hải tuy chưa gặp qua, nhưng lại thật sự biết.
Hắn chưởng quản Đông Xưởng tai mắt trải rộng khắp nơi, trước đó vài ngày Đông Bình Bá phủ cáo trạng Chu gia lên công đường, Khương Tứ cô nương vậy mà xuất đầu lộ diện trên công đường, trong số những quan sai trên công đường có người của Đông Xưởng.
Theo thủ hạ hồi bẩm, Khương Tứ cô nương là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chính là phải hồi bẩm với Hoàng Thượng thế nào đây, Phan Hải hơi hơi do dự.
Nếu ăn ngay nói thật, Hoàng Thượng sẽ không nạp Khương Tứ cô nương vào trong cung chứ?
Cảnh Minh Đế nhướng mày: “Hử?”
Phan Hải trong lòng rùng mình, vội nói: “Nghe nói Khương Tứ cô nương đẹp lạ kinh người.”
Có thể được Phan Hải xưng một tiếng đẹp lạ, Cảnh Minh Đế có phần kinh ngạc.
Như vậy xem ra, Khương Tứ cô nương tất nhiên là mỹ nhân nhi diễm áp quần phương.
Một mỹ nhân nhi như thế, tiểu tử của An Quốc Công gia thế nhưng từ hôn?
Cảnh Minh Đế tò mò xong, liền vứt việc này ra sau đầu, bắt đầu thưởng thức ca vũ.
Vào đông trời tối sớm, yến hội vừa kết thúc, nghỉ ngơi chốc lát, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn liền trở về thành.
Dọc theo đường đi cờ màu phần phật, tiếng nhạc du dương, vô số bá tánh đứng ở hai bên đường phố vây xem loan giá hoàng gia, Cảnh Minh Đế cũng ngồi trên ngựa xe mỉm cười nhìn con dân của mình.
Sau khi trở lại hoàng cung, tâm tình dâng cao của Cảnh Minh Đế lại thấp xuống.
Từ trời đất rộng lớn bên ngoài trở lại trong cung mãi không thay đổi, mặc cho ai đều sẽ có chút uể oải.
Nhưng vô luận tâm tình như thế nào, gia yến buổi tối vẫn phải vực dậy tinh thần ứng đối.
Cảnh Minh Đế tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát, thay thường phục, đi đến Trường Sinh Điện.
Gia yến trong cung vẫn luôn cử hành tại Trường Sinh Điện, đối với Úc Cẩn mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tham dự trường hợp này.
Tiếng nhạc kéo dài không dứt, cung nữ xiêm y nhẹ nhàng, ấm áp xông người buồn ngủ, đều làm Úc Cẩn cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Nhưng dù có nhàm chán, hắn vẫn phải tới, chung thân đại sự của hắn còn phải trông cậy vào lão tử hoàng đế đây.
Tiếng cười hì hì nhỏ nhẹ truyền đến.
Úc Cẩn nhĩ lực tốt, nghe được rõ ràng.
“Đó là Thất ca đi, nghe nói hắn không có việc gì liền cùng các hoàng huynh khác đánh nhau, không nghĩ tới lớn lên thật tuấn tú ……”
“Hừ, xuất chúng tới đâu cũng là dã man nhân chỉ biết động thủ, có gì đẹp mà nhìn.”
……
Úc Cẩn nhìn lướt qua bên kia, bị một hàng công chúa làm cho hoa mắt.
Này ít nhất có mười mấy công chúa đi, hoàng đế lão tử sinh cũng được thật!
Lại quét một loạt hoàng tử, Úc Cẩn tự giễu cười.
Nếu không sinh được, nói không chừng cũng không tới phiên hắn xuất thế.
Cứ việc vừa sinh ra đã bị đưa ra cung, cơ hồ chưa từng hưởng thụ đại ngộ của hoàng tử, càng không nhận được một chút ấm áp từ chỗ cha mẹ, Úc Cẩn lại chưa bao giờ nghĩ tới vận mệnh thảm như vậy, nếu như không sinh ra mình thì tốt rồi.
Nói giỡn, còn sống rất tốt nha, nếu như chưa từng xuất hiện trên đời này, thì làm sao gặp được A Tự của hắn chứ?
Úc Cẩn xách lên bầu rượu, tự rót cho mình một chén rượu.
Bầu rượu làm bằng bạc, chén rượu bạch ngọc, rượu ngon màu hổ phách.
Úc Cẩn bưng lên chén rượu phóng tới chóp mũi khẽ ngửi, nhẹ nhấp một ngụm.
Có tiếng cười nhạo nhẹ nhàng truyền đến.
Không cần lắng nghe, cũng biết là những công chúa đó đang cười hành động lỗi thời tự mình rót rượu của Úc Cẩn.
Úc Cẩn nhướng mày, ánh mắt như điện xẹt qua.
Các công chúa lập tức im bặt, có mấy người lặng lẽ đỏ mặt cúi đầu.
Vô luận vị hoàng huynh này thô lỗ không quy củ như thế nào, cũng không thể không thừa nhận trong số đông đảo hoàng huynh, Thất hoàng huynh có khí thế nhất, lúc nhìn người không hiểu sao còn làm lòng người hoảng hốt.
Thật giống như…… Thật giống như nếu còn lắm miệng, thì sẽ như những hoàng huynh đó bị đánh cho một trận……
Úc Cẩn thu hồi ánh mắt, xoay xoay chén ngọc trong tay.
“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm ——”
Theo một tiếng hét to, tiếng lễ nhạc chợt ngừng, Cảnh Minh Đế dắt Hoàng Hậu đi vào đại điện.
Trong điện mọi người lập tức đứng dậy, cao giọng hành lễ.
Cảnh Minh Đế phất hai tay: “Ngồi xuống đi, đều là người một nhà, không cần đa lễ.”
Xuất cung tế trời đã đủ mệt, ở gia yến ông cũng không muốn diễn nữa.
Cảnh Minh Đế lười nhác ngồi xuống, bắt đầu đánh giá con cái phi tần.