Cổ tay Thích Tú Hồng nắm tay hắn hơi run rẩy, nàng cảm thấy làm như vậy không thích hợp, nhưng cuối cùng quỷ thần xui khiến vẫn từ từ buông lỏng cổ tay Miêu Nghị ra. Có lẽ là bên ngoài mưa gió đầy trời tiếng sấm ầm ầm làm một nữ nhân cảm thấy cần một vai bờ dựa vào, dưới thiên lôi không phải là nơm nớp lo sợ ẩn núp chính là rục rịch muốn động.
Một tay khác Miêu Nghị nắm lấy tay nàng vừa buông ra, hết sức bá đạo kéo nàng vào trong lòng mình, thân thể mềm mại thơm ngát.
Thoáng qua, Miêu Nghị đã ôm ngang eo nàng, sải bước đi vào trong huyệt động, đặt nàng xuống giường, từ từ cởi bỏ y phục. Chỉ chốc lát sau, một thân thể mềm mại trắng nõn bị tứ chi thẹn thùng khép nép che giấu bại lộ trước mắt hắn.
Đối với nam nhân, nếu chưa trải qua chuyện nam nữ còn đỡ, nếu đã trải qua rồi, vậy tính nhẫn nại trong chuyện này sẽ không cao, cho nên hết thảy trở nên xe nhẹ đường quen.
Bên ngoài mưa gió vần vũ, giữa tiếng sấm ầm ầm còn pha lẫn tiếng nữ nhân rên rỉ…
———–
Thoáng qua đã ba năm, thời kỳ thảm thiết nhất của Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đã qua.
Ba năm qua là thời kỳ mà tu sĩ tử vong cao nhất, mười tám vạn yêu ma quỷ quái đã giảm xuống gần ba thành, gần mười hai vạn tu sĩ táng thân Tinh Tú Hải.
Những người còn lại hoặc là mang theo nhiệm vụ tìm kiếm con mồi khắp nơi, hoặc chính là giống như bọn Miêu Nghị, làm rùa đen rút đầu tìm nơi ẩn nấp. Ý tưởng giống như bọn Miêu Nghị không phải số ít, hơn nữa còn là tuyệt đại đa số.
Tây Tú Tinh cung, những người vây trước tinh bàn tự nhiên phát hiện những chuyện này, trên bản đồ Tây Tinh hải, linh hoạt nhất chính là sáu điểm đỏ mang theo một ít điểm trắng chạy tán loạn khắp nơi, đại đa số điểm trắng đều ẩn nấp bất động.
Tây Tinh hải lớn như vậy, dù là có không ít người muốn tranh đoạt thứ hạng trong một trăm người đầu, nhưng nếu quyết ý lẩn trốn, muốn tìm được con mồi thật sự là vô cùng khó khăn. Xác suất tử vong Kham Loạn hội có thể nói là càng ngày càng ít, những điểm trắng kia đã mười mấy ngày cũng không có biến mất một điểm nào.
Mọi người vây trước tinh bàn có vẻ không chịu nổi, Cơ Mỹ Mi chỉ một điểm đỏ tức giận nói:
– Hại con ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đám người này cho rằng ẩn nấp là có thể tránh thoát được sao?
Bàn tay Hắc Vân phất qua tinh bàn, một điểm phóng đại tới toàn bàn, cũng chỉ vào đó nói:
– Các ngươi xem thử, chỗ này tồi tệ nhất, lại có hơn ngàn người trốn cùng một chỗ với nhau, dường như đã hai năm qua chưa hề rời đi. Bọn họ muốn làm gì, đây là chạy đến Tinh Tú Hải tu luyện hay là tham gia Kham Loạn hội, rốt cục là nhân mã của nước nào?
Thành viên tham dự chạy tán loạn khắp nơi ở Tây Tinh hải, mọi người cũng không thể nào nhìn mãi vào tinh bàn mà không rời đi. Trong lúc nhất thời dù là ai cũng không tiện xác nhận rốt cục là nhân mã của nước nào, sợ lầm lẫn mắng phải nhân mã của nước mình.
Mọi người tại chỗ, chỉ có Hồng Trần Tiên Tử cùng Tả Nam Xuân một mực chú ý động tĩnh của cánh nhân mã này. Mặc dù cánh nhân mã này ba năm qua một mực không nhúc nhích, nhưng ngược lại làm cho trong lòng hai người càng thêm chắc chắn, chính là nhân mã Thìn lộ Tiên Quốc vừa lên bờ liền tự giết lẫn nhau.
Vốn là nhìn động tĩnh lúc vừa lên bờ, còn tưởng rằng những người này rất dữ, ai ngờ sau đó chuyện tự giết lẫn nhau cũng không xảy ra nữa, hơn ngàn người lại cùng trốn với nhau trong những năm qua.
Bất quá Hồng Trần Tiên Tử cùng Tả Nam Xuân đều không lên tiếng nói ra chân tướng.
Vân Quảng trầm giọng nói:
– Nếu cứ tiếp tục như vậy, Kham Loạn hội đừng nói mười năm, cho dù là một trăm năm cũng không xong, nên cho bọn họ thêm chút kích thích.
Phần lớn người cùng gật đầu hưởng ứng.
Vân Quảng lập tức vung tay lên:
– Người đâu, đem ghi chú vị trí hiện tại của tất cả nhân mã tới cho chính bọn họ.
Không bao lâu sau, mười mấy đạo hồng quang từ Tây Tú Tinh cung bắn ra, bay đi các nơi Tây Tinh hải…