Áp lực khủng khiếp ập tới chỗ Dương Thanh.
Ngay sau đó, Dương Thanh cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên mình.
Dương Thanh không chịu yếu thế, đối mặt với đối phương, không hề chịu thua trước áp lực từ đối phương.
Đỗ Thất cao giọng quát: “Nếu cậu đã gia nhập Võ Tông thì chính là người của Võ Tông, thế mà lại đi đánh lén, đồng thời ra tay ác độc như thế với đồng môn, cậu biết tội của cậu chưa?”
Dương Thanh cười khẩy: “Tội á? Tôi có tội gì? Đánh lén ra sao?”
Đỗ Bá tức giận nói: “Đỗ Thất, chú đừng khinh người quá đáng! Hồi nãy khi Đỗ Khắc định giết Kim Huy, sao không thấy chú ngăn cản? Chú nhớ chú vừa trả lời tôi ra sao chứ? Chú bảo vì Đỗ Khắc có ưu thế về cảnh giới nên cứ theo quy tắc đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại, Kim Huy không chịu thua, nên Đỗ Khắc có thể ra tay tiếp”.
“Bây giờ, Dương Thanh chỉ tung một đòn bình thường mà đã đánh gãy tay Đỗ Khắc, thế cũng là ra tay độc ác với đồng môn ư?”
Đỗ Trọng cũng vô cùng tức giận: “Lão già, thua chính là thua, sao phải nói nhảm nhiều thế chứ? Ông không đồng ý chấp nhận ván cược vừa rồi à?”
Đỗ Thất hít sâu, cố gắng nén giận.
Cháu ruột bị người khác đánh gãy tay ngay trước mặt, đây đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Nét mặt Đỗ Khắc méo mó vì căm hận, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông à, giết cậu ta đi!”
Khi nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt Đỗ Thất tràn ngập sát khí.
Áp lực từ lão ta cũng liên tục ập về phía Dương Thanh, Kim Huy đứng cạnh Dương Thanh chỉ cảm nhận uy thế còn sót lại từ áp lực này thôi mà đã hơi khó chịu nổi rồi.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng vững, như không bị ảnh hưởng gì.
“Đỗ Thất, chú định làm gì?”
Đỗ Bá cảm nhận được sát khí của Đỗ Thất với Dương Thanh, lập tức giận dữ quát, đứng phắt dậy, cũng phóng khí thế về phía Đỗ Thất.
Vào giây phút này, trong Võ Tông tràn ngập khí thế vô cùng khủng khiếp, khiến rất nhiều cao thủ cảm nhận được áp lực cực lớn, chẳng khác gì tận thế cả.