Sau khi ông ta dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người ông ta.
“Giết!”
Đỗ Khắc hét lớn, lao tới chỗ Kim Huy.
Lần này, Kim Huy cũng có vẻ kinh hãi.
Bởi vì thực lực của Đỗ Khắc vừa tăng vọt, đang định giết ông ta.
“Cậu dám!”
Cảm nhận được sát khí của Đỗ Khắc với Kim Huy, Đỗ Bá lập tức giận dữ đứng phắt dậy, định xông lên cứu người nhưng đã muộn.
Đỗ Khắc đã xông tới trước mặt Kim Huy, vung tay đấm vào đầu Kim Huy, nếu ông ta đánh trúng, chắc chắn Kim Huy sẽ chết.
Ngay cả Kim Huy cũng không ngờ Đỗ Khắc lại bất ngờ phát huy thực lực mạnh mẽ đến vậy, còn định giết ông ta.
Đúng lúc này, một người thanh niên bỗng chắn trước mặt Kim Huy như bóng ma, giơ tay đấm về phía trước.
“Ầm!”
Tiếng xương gãy và tiếng va chạm vang lên, nắm đấm của Đỗ Khắc lập tức vỡ vụn, người Đỗ Khắc cũng như diều đứt dây, bay ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống trước mặt Đỗ Thất đang quan sát trận chiến.
Sau khi ngã xuống đất, Đỗ Khắc còn không có sức để bò dậy, nắm tay phải ông ta be bét máu, nát đến mức không thể nát hơn.
“A… Tay tôi… tay tôi gãy rồi…”
Đỗ Khắc rú lên thảm thiết, giọng ông ta vang vọng khắp sân đấu võ của Võ Tông.
Các cao thủ đang có mặt đều vô cùng kinh hãi, bởi người đang đứng giữa sân đấu võ lúc này chính là Dương Thanh, trông anh trẻ thế mà chỉ cần một đấm để đánh bay Đỗ Khắc.
Kim Huy đứng im, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi.