Trong mắt hắn lóe lên vẻ nghi ngờ.
Đúng lúc này, Miêu Nghị đột nhiên lấy tinh linh ra, không biết liên hệ với ai, sau khi thả tinh linh xuông im lặng không nói.
Dương Khánh đợi một lúc, không nhịn được hỏi:
– Đại nhân, sao rồi?
– Tào Mãn liên hệ với ta nói một câu- Nói gì? – Hạ Hầu Lệnh xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn đều không biết!
Dương Triệu Thanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
– Xem ra Tào Mãn cuối cùng cũng quyết định ngồi vào vị trí kia, hắn không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào, muốn mượn tay đại nhân, đã như vậy không cần tạo áp lực, có Nguyên Công không cũng không thành vấn đề.
Khóe miệng Miêu Nghị giật một cái lạnh lùng nói:
– Nguyên Công đột nhiên biến mất, Tào Mãn lại đồng ý, hai việc này cùng tới, dù như nào ta cũng cảm giác có điềm không đúng. Dương Khánh không lên tiếng, đôi mày nhíu thật chặt.
Nguyên Công đột nhiên biến mất khiến bên này nghi ngờ không thôi.
Trong phòng yên tĩnh không chút tiếng động, đều đang suy nghĩ, sau hồi lâu Miêu Nghị nhìn chăm chăm Dương Khánh, thây Dương Khánh không lên tiếng, chủ động hỏi: – Dừng hay tiếp tục?
Lúc này hắn vẫn muốn nghe ý kiến của Dương Khánh.
Hiển nhiên Dương Khánh cũng đang do dự, trầm ngâm, ngập ngừng nói:
– Sau khi bài trừ một chút, Nguyên Công biến mất đơn giản có hai khả năng, kết quả tốt nhất là trùng hợp xuất hiện vấn đề, kết quả xấu nhất chính là Nguyên Công cố ý biến mất, kết quả tốt sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của đại nhân, có thể không để ý tới, vậy từ kết quả xấu để tính toán, sao Nguyên Công lại chọn biến mất vào lúc này? Đối với kế hoạch của chúng ta mà nói, hai khả năng đơn giản, một khả năng là hắn biến mất không có quan hệ với kế hoạch của chúng ta, hai là có quan hệ với kế hoạch của chúng ta. Nếu như không quan hệ với kế hoạch của chúng ta, vậy cũng cũng cần để ý tới. Nếu có quan hệ với chúng ta, vậy cũng chỉ có thể tính ra một kết quả, ý đồ của chúng ta để Nguyên Công biết chuyện, Nguyên Công biết mình bị bại lộ. Mà Nguyên Công biết chuyện có thể xảy ra hai khả năng, một là bản thân Nguyên Công phát hiện, hai là có người phát hiện rồi thông báo cho Nguyên Công.
Dương Triệu Thanh hỏi:
– Có thể do Tào Mãn tiết lộ bí mật không?
Dương Khánh chần chừ nói:
Bố trí của Hạ Hầu gia trong bóng tối rõ ràng đã được Hạ Hầu Thác tính toán tỉ mỉ, vừa duy trì tính độc lập của mọi người, nhưng có tác dụng ngăn cản nhau nhất định. Nếu như mọi người đều biết thân phận của nhau e rằng sớm đã bị bá chủ các đời tìm hiểu nguồn gốc nhổ sạch, lấy suy đoán này chỉ e Tào Mãn không biết Nguyên Công đã biến mất. Hiện giờ người biết thủ lĩnh thế lực trong bóng tối của gia tộc trong Hạ Hầu gia hiện giờ cũng chỉ có gia chủ Hạ Hầu Lệnh, Tào Mãn nhiều nhất chỉ biết bên người đại nhân có người của Hạ Hầu gia, đây cũng là lý do khi trước hắn không dám đồng ý có quan hệ nhất định với đại nhân. Lại nói cho dù Tào Mãn biết thân phận của Nguyên Công, nếu thực sự Tào Mãn để lộ bí mật, sau đó lại liên hệ với đại nhân, làm vậy chẳng phải đánh rắn động cỏ, coi đại nhân là người ngu sao? Bởi vậy khả năng Tào Mãn làm lộ bí mật không lớn.
Dương Triệu Thanh hoài nghi nói: – Nói như vậy thì cũng chỉ còn hai khả năng, bản thân Nguyên Công tự phát hiện hoặc là Hạ Hâu Lệnh phát thông báo cho hắn?
Dương Khánh cau mày chậm rãi lắc đầu.
– Khó mà nói, không có đầu môi gì cả, các loại khả năng đều có!
Dương Triệu Thanh:
– Liệu có phải là có thể lực thứ ba nhúng tay vào?
Dương Khánh quyết đoán nói:
– Khả năng này không lớn. Hạ Hầu gia năm giữ nhược điểm của đại nhân là muốn điều khiển mọi chuyện trong thời khắc mấu chốt, chính là tuyệt mật của Hạ Hầu gia, chỉ e trong cả Hạ Hầu gia cũng không có bao nhiêu người biết cả. Chuyện tuyệt mật như vậy Hạ Hầu gia càng không thể nói cho người ngoài, dưới tình hình người ngoài không biết tiền đề này, họ không thể nhìn thấu ý đồ của đại nhân, có thể nhìn thấu cũng chỉ là người trong Hạ Hầu gia… Hiện giờ ta lo lắng Hạ Hầu gia còn có thể lực nào đó chúng ta không biết nhúng tay vào trong chuyện này.