“Rất có thể!”
Lý Tự nghiệp hướng xa xa vẫy tay lệnh nói: “Hãy tìm hướng đạo đến đây!”
Lát sau, mấy viên binh sĩ dẫn đến một lão nhân người Túc Đặc, Lý Tự nghiệp chỉ vào lão nhân giới thiệu với Lý Khánh An, nói: “Lão là dân chèo thuyền nhiều năm sinh sống bên bờ sông Amul đối với sông Amul không ai quen thuộc và rành mạch hơn lão cả. Lão biết nói tiếng Đột Quyết. Đại tướng quân có thể trực tiếp hỏi lão.”
Lý Khánh An ngồi xuống trên tảng đá. ôn hòa hỏi han: “Lão trượng quý danh là gì? ở bên bờ sông Amul đã bao nhiêu năm rồi?”
Lão nhân đã biết được đối phương chính là An Tây Tiết độ sứ, hắn cung kính mà đáp: “Tiểu nhân tên là Ba Kiết, ở bên bờ sông Amul này đã sinh sống bốn mươi năm rồi. đối với tính khí của sông Amul này tiểu nhân rõ như lòng bàn tay.”
“Vậy ta muốn hỏi lão trượng, mực nước sông bỗng nhiên giảm xuống một thước, đó là duyên cớ gì vậy?”
Lão nhân tiến lên cẩn thận quan sát một lát rồi nói: “Loại tình huống này trước kia cũng từng xảy ra vài lần rồi. chính là lúc mùa hè đột nhiên có mưa to, nước sông dâng lên mạnh mẽ. cách phía nam một trăm dặm đã xảy ra vỡ đê nên mới có tình trạng đó.”
Lý Khánh An lập tức hỏi với theo, nói: “sông Amul có nơi nào có thể dễ dàng xảy ra chuyện vỡ đê không?”
“Có! Có đến mấy chỗ lận. cách nơi này gần nhất có một chỗ chính là phía bờ tây cách phía nam một trăm dặm. người Túc Đặc chúng tôi gọi nó là ao hồ Abali. nơi đó là một khúc cua. lòng sông tương đối cạn. mặt nước sông cơ bản ngang bằng phần bờ sông. mà phần đất phía ngoài bờ đê tương đối trũng xuống, một khi gặp cơn mưa to thì sẽ làm cho nước sông dâng cao, nước sông sẽ tràn vào bờ, tràn vào trong sa mạc, nước sông ở khu vực hạ lưu sẽ xuất hiện hiện tượng mực nước bị hạ thấp xuống.”
Lý Khánh An ngẩng đầu nhìn xem sắc trời phía nam. bầu trời vẫn sáng sủa như nơi này vậy, không có hiện tượng mưa to gì. hắn lại hỏi: “Nếu không có mưa to, thì còn có nguyên nhân nào khác có thể làm cho vỡ đê hay không?”
Lão nhân khẳng định đáp: “Đó chính là có người cố ý làm vỡ đê, đó là do con người xả nước rồi.”
Lý Khánh An và Lý Tự Nghiệp liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên là như thế này, do quân Đại Thực gây nên. đây rất có thể là điềm báo trước đợt tấn công mà bọn họ sắp phát động.
Lý Khánh An nhíu mày lại hỏi: “Lão trượng, sông nước này chỉ giảm xuống có một thước, nó có làm cho việc qua sông trở nên dễ dàng hơn không?”
“Có, đừng xem thường việc mực nước hạ xuống có chút xíu như vậy.” Lão nhân chỉ vào mặt nước sông rồi nói: “mời các ngài xem trên mặt sông, sóng nước rõ ràng đã giảm bớt rất nhiều, như vậy qua sông sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa căn cứ theo kinh nghiệm của lão đây, mực nước sẽ còn có thể tiếp tục giảm xuống nữa. khi đó qua sông sẽ càng thêm dễ dàng. Trước đây tiểu nhân đã từng thấy qua quân đội Đại Thực qua sông. là dùng một loại phà khổng lồ làm bằng da dê. một lần có thể vận chuyển một trăm người qua sông, nhìn mà khiến cho người ta sợ hãi.”
Lý Khánh An gật gật đầu: “Lão trượng, đa tạ!”
Để cho binh sĩ dẫn lão nhân đi khỏi, Lý Khánh An lập tức nói với Lý Tự nghiệp: “Hiện tại có thể khẳng định là người Đại Thực sắp tấn công rồi. Nhưng khi nào tấn công thì chúng ta không biết được, có lẽ đêm nay, có lẽ đêm mai. có lẽ là từ khúc sông khác, bất luận như thế nào chúng ta cũng không có thể có chút sơ ý nào được, ngươi lập tức tăng thêm người tuần tra dọc bờ sông. có một chút động tĩnh nào đều phải báo lại. Mặt khác phải xác định xem có phải có vỡ đê ở ngoài trăm dặm hay không, nếu đúng như vậy, thì chúng ta có thể đại khái suy đoán ra vị trí vượt sông của đối phương.”
Lý Tự Nghiệp liên thanh đáp ứng. nhanh chóng đi sắp đặt phương án ứng đối. Lý Khánh An ngóng nhìn một mảng đen kịt phía bờ bên kia. không khỏi lầm bẩm: “Abu – Muslim. ngươi thật sự không thèm để ý bản thân mình sao?”
Xích hầu quân Đường ở ven bờ sông phóng gấp đi, rất nhanh, quân Đường liền xác định được vị trí vỡ đê của bờ bên kia. ở ngoài một trăm dặm của phía nam. ở ngay tại vị trí mà lão nhân Ba Kiết đã nói. mặt sông bên kia xuất hiện việc dị thường, khi thả gỗ xuống, khúc gỗ nhanh chóng trôi sang hướng bờ bên kia. hơn nữa mực nước ở vùng thượng lưu cũng không có giảm bớt. chỉ có nơi này mực nước bắt đầu giảm xuống.
Đêm càng lúc càng sâu. mức giảm xuống của mực nước bỗng nhiên ngưng lại.
“Thất Lang, ta tựa hồ cảm nhận được một luồng sát khí đang hướng chúng ta lao tới!”
Giọng nói của Lý Tự Nghiệp rất thấp trầm, hắn nhìn chăm chú vào bờ bên kia. tay nắm chặt chuôi đao, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Lý Khánh An liếc mắt nhìn Lý Tự Nghiệp một cái, trong lòng hắn khẽ cảm thấy kinh dị, vừa rồi Lý Tự Nghiệp tự nhiện xưng hô hắn ‘Thất Lang’, đây là ở lúc hắn bất tri bất giác mà nói ra. Giờ khắc này, Lý Khánh An bỗng nhiên cảm thấy mình lại trở về với những tháng ngày trước đây, lúc hắn cùng Lý Tự Nghiệp sát cánh bên nhau chiến đấu, một sự cảm động len lõi trong lòng hắn. hắn khẽ cười rồi nói: “Hay là chúng ta thi tài với nhau một lần nữa, xem ai giết địch nhiều nhất?”
Lý Tự Nghiệp kinh ngạc mà nhìn Lý Khánh An. hắn từ trong ánh mắt của Lý Khánh An nhìn thấy được một niềm vui mừng an ủi, thấy được sự ấm áp trong tình bằng hữu, trong lòng hắn cũng vô cùng cảm động, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói: “Tốt! Chúng ta sẽ so tài với nhau một lần nữa.”
Tay hắn hướng về phía sau mà ngoắc: “Hãy lấy mạch đao của ta đến đây!”
Lý Khánh An ra lệnh với thân binh nói: “Hãy lấy cung tiễn của ta đến đây.”
ở bờ bên kia, dưới thành Chardzhou. tám ngàn quân Đại Thực đã xếp thành hàng chờ phân phó, Ziyad (*Tề Nhã Đức) cưỡi phía trên chiến mã, ánh mắt hắn rất nham hiểm, mang theo một sự thù hận thấu xương nhìn về phía bờ bên kia.
Hắn hận thấu xương, lúc hắn phải trải qua ngày nọ qua ngày kia mà không ngừng bổ cuốc sắc. phải ném mỗi buổi tối một mâm đậu đen mốc meo, phải chịu những trận đòn bằng roi da đau thấu xương ĩũy quật vào người, và còn phải chịu gông xiềng chân nặng nề, không những khóa xiềng lấy thân thể của hắn. cũng tàn phá linh hồn hắn. những hình ánh tồi tệ đó của quá khứ đang hiện ra trong đầu của hắn. sự ném trải của tù binh không chỉ làm nhục sự tự tin của hắn. mà còn hủy diệt cả tiền đồ của hắn.
Ziyad hướng nhìn về phía thành lâu, trên thành lâu, hắn nhìn thấy một thân ảnh cao ốm. giống như một thân cây đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, trong lòng Ziyad không khỏi nảy sinh một nỗi bi thương. Abu Muslim và hắn cũng là kẻ thất bại, hắn có thể lý giải tâm trạng của kẻ thất bại, thắng bại đã không còn quan trọng nữa. quan trọng là hắn đã bước ra một bước trên con đường phục thù, dũng khí này không phải người thường có thể cảm nhận được.
“Tướng quân Ziyad. chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!” Một gã tướng lĩnh của Đại Thực ghìm con chiến mã lại. hướng hắn bẩm báo nói.
Ziyad ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, bóng đêm thâm trầm, ánh trăng cong như lưỡi liềm, một đám mây đen bay qua. che khuất ánh trăng, bao phủ một màn đêm khắp mặt đất. lúc này là thời khắc để giết người đã đến. hắn lại nhìn sang Abu – Muslim. Trên tường thành thân hình của Abu – Muslim vẫn không hề thay đổi chút nào. tựa như cuộc chiến đấu sắp bùng nổ không có chút liên quan đến hắn cả.
“Hãy gõ trống! Ba nghìn quân vượt sông!” đội môi khép chặt lại của Ziyad hạ đạt mệnh lệnh chiến tranh.
“Tùng! Tùng! Tùng!” Tiếng trống trận thấp trầm vang vọng hẳn lên. quân tiên phong đợt thứ nhất tổng cộng gồm ba nghìn binh sĩ xếp thành hàng tiến về phía bờ sông.
ở ven bờ sông. đã đặt sẵn gần trăm chiếc phà khổng lồ bằng da dê, phà da dê được dùng với gỗ thô là khung sườn, mặt trên phủ kín bằng da dê, hình thể rất lớn. một chiếc phà da dê như vậy cần dùng đến da của một ngàn con dê để may lại. Loại phà da dê này đã từng đem đến những chiến thắng huy hoàng cho quân đội Abbgid. Hai mươi vạn đại quân chính là dựa vào loại phà da dê này vượt qua sông Tisris và sôngphrates (*), đem quân đội Umayyad (*ủy Mã Á) đánh tan hoàn toàn, hôm nay, quân đội Khurasan sẽ đi trên chính chiếc phà da dê này vượt qua sông Amul chinh phục Hà Trung.
(*) Áu Phát Lạp Để (phrates) là con sông phía tây trong hai con sông làm nền tảng cho nền văn mình Lưỡng Hà (sông kia là Tigris). khởi nguồn từ Angtolia. Tiếng Việt trước thế kỷ 20 còn phiên âmphrates là sông Yêu Phách. Tênphrates bất nguồn từ tiếng Sumeria và tiếng Akkadia, lần lượt là “Buranun” và “Pu-rat-tu”. Cái tên sau được ghi nhận từ thế kỷ 22 sau trước công nguyên, dưới triều vua Gudea. về mặt từ nguyên học, &ldquophrates” là hình thức tiếng Hy Lạp của tên sông trong nguyên gốc, Phrat. có nghĩa là “sinh sôi nảy nở” hay “màu mỡ, tốt tươi”. Ngoài ra. phần sau của từ &ldquophrates” có thể có nguồn gốc từ tiếng Ba Tư “Ferat” hoặc tiếng Hy Lạp, đều có nghĩa là “mang tới”: “đưa tới.”
Phà da dê một lần có thể vận chuyển trăm người, nhưng xem xét đến việc sẽ gặp phải sự ngăn chặn, phà da dê bèn không có chờ đủ quân số đó, một chiếc phà da dê chỉ chờ ba mươi người cùng với chiến mã của bọn họ, trong đó mười người cầm tấm chắn đứng ở ngay phía trước, phòng ngự cung tiễn của quân Đường bắn tới, mặt khác hai mươi người còn lại chia ra ngồi ở hai bên. ra sức mà khua động mái chèo, đem chiếc phà da dê chèo sang bờ bên kia.
Chiếc pha đầu tiên đã xuống nước, mười mấy binh sĩ dẫn ngựa đứng ở phía trên phà. mỗi bên có bảy tám người đẩy chiếc phà ra giữa dòng, ngay trong khoảnh khắc chiếc phà đi vào giữa dòng nước, bọn họ nhanh chóng trèo lên phà. ra sức khua động mái chèo hướng bờ bên kia đi tới.
Ngay sau đó chiếc phà thứ hai. chiếc phà thứ ba… hàng trăm chiếc pha da dê lần lượt xuống nước, kéo dài đến ba dặm. những chiếc phà như đàn kiến dày đặc hướng bờ bên kia mà chèo tới.