Cao thủ đứng quanh sân đấu võ đều có vẻ bình tĩnh, họ đã đoán trước kết quả của trận đấu này.
“Kim Huy không hổ là đệ tử thân truyền của tông chủ, đúng là lợi hại, tuy cùng cảnh giới với Lưu Khánh nhưng sức chiến đấu lại hơn xa ông ta”.
“Lưu Khánh cũng không yếu, có thể đánh với Kim Huy đến tận bây giờ, đúng là không dễ dàng”.
“Cho dù thế nào, thực lực của hai người này đều rất mạnh, nhất là Kim Huy, ông ta mới 40 tuổi mà đã có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, thiên phú đúng là quá mạnh, Lưu Khánh đã 45 tuổi, so với Kim Huy, thiên phú của Lưu Khánh vẫn kém hơn không ít”.
…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Các cao thủ Võ Tông bàn tán ầm ĩ.
Đỗ Bá ngồi ở ghế chính, nhìn đệ tử sắp thắng trên sân đấu võ, nhưng không hề vui vẻ chút nào.
“Vẫn chưa gọi được cậu Thanh ư?”
Đỗ Bá bỗng nhìn về phía Đỗ Trọng bên cạnh, hỏi nhỏ.
Đỗ Trọng lắc đầu, thản nhiên lườm Đỗ Bá, lạnh lùng nói: “Giục gì mà giục? Cậu Thanh đã đồng ý tham gia thì chắc chắn sẽ đến, chẳng phải vẫn chưa kết thúc à?”
Đỗ Bá có vẻ cay đắng, khắp Võ Tông, chỉ có hai người dám nói chuyện với lão ta như thế, một người là Đỗ Thất có vai vế cao nhất Võ Tông bây giờ, người kia chính là Đỗ Trọng.
Đỗ Minh Viễn bên cạnh thấy bố kinh ngạc, cũng mỉm cười bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, khí thế của Lưu Khánh trên sân đấu võ bỗng tiêu tan, ông ta nhìn về phía Kim Huy đứng đối diện mình, nói: “Em chịu thua!”
Ông ta biết cho dù đánh tiếp thì cũng không thể thay đổi kết quả thua cuộc của mình.
Tuy ông ta vẫn còn sức đánh một trận, nhưng ông ta đã phát huy thực lực mạnh nhất, còn Kim Huy vẫn chưa dốc toàn lực, nếu Kim Huy dốc toàn lực, ông ta sẽ thua nhanh hơn.
Kim Huy chắp tay với Lưu Khánh, hơi mỉm cười: “Cảm ơn!”