Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lệ Trần rất kinh ngạc, suýt phun cả trà mà mình vừa uống ra: “Cậu nói sao cơ? Cậu gia nhập Võ Tông rồi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Nét mặt Lệ Trần vô cùng đặc sắc, lão ta đã muốn lôi kéo Dương Thanh vào Ma Tông từ lâu, nhưng lại nghĩ người như Dương Thanh vốn không thuộc thế tục, cũng sẽ không gia nhập thế lực ở thế tục.
Nào ngờ Dương Thanh lại gia nhập Võ Tông.
Nếu biết sớm thì lão đã ra tay sớm, để Dương Thanh thừa kế chức Ma Tử của Ma Tông mới là kế sách vẹn toàn.
Dương Thanh hơi sốt ruột: “Tiền bối Lệ, tôi đang vội thật, tiền bối có thể mau chóng sắp xếp cho tôi về Võ Tông không?”
Dù sao anh cũng đã đồng ý với Đỗ Bá, hơn nữa trận đấu hôm nay cũng được tổ chức vì anh, nếu anh không thể về Võ Tông đúng giờ, người Võ Tông sẽ nghĩ sao chứ?
Quan trọng nhất chính là anh không còn cách nào khác để tiến vào từ đường Võ Tông, mà nếu không vào được từ đường Võ Tông thì không thể giúp Đỗ Trọng.
Lúc này Lệ Trần mới hoàn hồn, vội nói: “Người đâu, dùng xe của tôi, đưa cậu Thanh về Võ Tông đi!”
“Vâng!”
Một chiếc xe việt dã nhanh chóng chạy tới, Dương Thanh lập tức chào từ biệt.
Mãi đến khi Dương Thanh đi rồi, Lệ Trần mới rầu rĩ nói: “Sao mình không sớm mời cậu ấy gia nhập Ma Tông nhỉ?”
Lão nói rồi bỗng nhìn về phía Mã Siêu, vội hỏi: “Con có cách nào khiến Dương Thanh gia nhập Ma Tông không?”
Mã Siêu lắc đầu với vẻ cay đắng: “Sư phụ, với hiểu biết của con về anh Thanh, chắc chắn anh ấy không gia nhập Võ Tông vì lý do cá nhân, nếu anh ấy đã vào Võ Tông thì sẽ không đổi ý”.
Lệ Trần nói với vẻ mong chờ: “Ta đồng ý để cậu ấy gia nhập Ma Tông khi đã gia nhập Võ Tông, hay nói cách khác, chỉ cần cậu ấy gật đầu, cậu ấy sẽ được coi là người của cả Ma Tông lẫn Võ Tông”.
Mắt Mã Siêu lập tức sáng lên, Ma Tông hay Võ Tông cũng thế, đều là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, nếu Dương Thanh trở thành người của hai thế lực đỉnh cao này thì không có hại gì cho anh hết.
Anh ta suy tư một lát rồi nói: “Con sẽ nói chuyện này với anh Thanh”.