Tính tình của Hàn Thành Trì rất tốt, giao giáo cũng cực tốt, đối xử với mọi người đều ấm áp hiểu lễ, Cố Ân Ân thì có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng nhã nhặn, nói chuyện đều vô cùng mềm mại dịu dàng, hai người tính tình hiền lành dịu dàng ở cùng một chỗ thì làm sao có thể xuất hiện cãi nhau?
Thực ra nói là cãi nhau cũng có chút khoa trương, Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân đều chưa từng ầm ĩ về mâu thuẫn đối lập nhau. Hàn Thành Trì nói muốn làm cái gì thì Cố Ân Ân đều luôn luôn mỉm cười đồng ý, Cố Ân Ân muốn cái gì thì Hàn Thành Trì cũng là vẻ mặt dịu dàng cười gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
Cho nên người ngoài luôn thấy, tình cảm của bọn họ thật bền vững, không thể phá hủy, thậm chí bạn bè xung quanh từ nhỏ đến lớn luôn ở cùng bọn họ cũng thấy, đều cảm thấy nếu Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân mà cãi nhau đòi chia tay thì như vậy, trên thế giới này tuyệt đối sẽ không tồn tại cái thứ tình yêu này rồi!
Mặc dù là Hàn Thành Trì hay Cố Ân Ân hai người cũng đều coi tình yêu giữa bọn họ là vĩnh hằng bền vững giống thạch anh.
Nhưng mà cái tình cảm được mọi người gọi là “Bền vững” “Không thể phá hủy” “Vĩnh hằn vững chắc giống thạch anh”, trong tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì lại có lần đầu tiền cãi nhau trong đời.
………
Mùa hè Bắc Kinh, thời tiết đang bình thường bỗng nhiên lại chuyển mùa mạnh mẽ.
Buổi sáng khi Cố Lan San rời giường, ánh nắng rực rỡ, trời trong nắng ấm, khi đến giữa trưa thì trời liền chuyển râm.
Tầm ba giờ chiều, Cố Lan San nhận được cuộc gọi của Thịnh Thế, nói đến lúc muốn cùng ông nội tham gia một bữa tiệc quan trọng.
Hình như là thầy gì đó ở quân khu mời đến, về phần là quân khu gì thì Cố Lan San không nhớ được, dù sao bữa tiệc này cũng rất quan trọng.
Thịnh Thế nói với cô, buổi tối cõ lẽ sẽ đến nhà họ Hàn hơi trễ chút, không thể cùng cô đi đến nhà họ Hàn cho tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì rồi. Có thể là Thịnh Thế cũng nhìn ra trời hôm nay không được tốt lắm nên cố ý dặn Cố Lan san, nếu trời mưa to thì để cho tài xế đến đón cô lúc tan làm để đến nhà họ Hàn.
Cố Lan San cười đồng ý.