“Quỳ xuống!” Na Phi cao giọng, đồng thời điều khiển ấn ký mà mình in trên linh hồn đối phương, muốn khiến người cây đau đớn.
Người cây có chút buồn rầu, hắn không muốn quỳ, nhưng giọng nói kia lại bảo hắn làm bộ nghe lời, nếu hắn tiếp tục nghe lời thì sẽ có nguyên tinh tệ sao?
Nghĩ nghĩ, người cây xoay người đi về phía gian phòng mà mình vừa đi ra.
Na Phi không thể hiểu được, gã vốn lo khống chế của gã mất đi hiệu lực, đang đề phòng đối phương tấn công mình, thì đối phương lại xoay người đi về?
Vậy rốt cuộc khống chế của gã vẫn còn hữu hiệu hay không hữu hiệu?
Nếu hữu hiệu, thì vì sao đối phương không nghe theo lệnh gã, gã khiến đối phương đau đớn, vì sao đối phương lại không có chút phản ứng nào?
Nhưng nếu không có hiệu quả, vậy vì sao đối phương lại không tấn công gã, không trốn đi, mà lại trở về phòng?
Na Phi cảm thấy thật đau não.
Nữ chiến sĩ hộ vệ phía sau gã tiến lên, lo lắng nói: “Đại nhân, tên người cây này có cần không?” Nữ chiến sĩ làm ra động tác cắt cổ.
Na Phi suy tư một lát: “Tới thần điện với tôi, tìm thêm nhiều người bảo vệ hắn.”
Người cây trở lại phòng, ôm cái bao tùy tiện tìm một góc tường ngồi xuống, kỳ thật hắn không tính đào tẩu. Ở chỗ Na Phi có ăn có uống, còn có nhiều thú sống như vậy, rất tiện để hắn nuôi cái xác cháy của mình.
“Vị người cây kia ơi, bên này!” Đám người mèo dạt ra, một người mèo tráng niên dán sát vào vách lồng, nhỏ giọng gọi người cây.
Người cây ngó bọn họ một cái, cởi cái bao ra, áp tai vào vị trí trái tim trên ngực của cái xác.
“Meo! Vị người cây kia ơi, anh có nghe hiểu chúng tôi nói gì không?” Nam người mèo tráng niên nôn nóng. Bọn họ vất vả lắm mới chờ đến khi trong đây chỉ có vị người cây này, nhưng có ai tới nói cho bọn họ biết, vì sao vị người cây này không chịu để ý tới bọn họ vậy?
“Anh, đừng gọi nữa, nói không chừng người cây kia cũng cùng một giuộc với bọn buôn nô lệ.” Một nữ người mèo kéo nam người mèo tráng niên nọ.
“Anh cảm thấy không giống, này, người cây ơi, meo!”
“Kêu la cái gì?” Cửa bị mở ra, tâm tình của hai gã chiến sĩ bị gọi tới trông coi đám nô lệ phi nhân loại rất khó chịu.
Người mèo lập tức không phát ra âm thanh nữa, cả đám đều rụt đầu.
Hai gã thấy người cây lại ôm cái xác kia, mặt lập tức hiện đầy vẻ ghê tởm. Bọn hắn không tới gần, chỉ canh giữ ở cạnh cửa, cấp trên nói chỉ cần tên người cây này ngoan ngoãn, không chạy lung tung hay làm loạn thì cứ mặc kệ hắn.
Người cây không muốn đào tẩu, nhưng đối với Na Phi đã nổi tâm cảnh giác thì lại quyết định mau chóng chuyển hắn đi, thậm chí còn không kịp chờ tới ngày mai.
Na Phi gọi người đưa người cây tới phòng khách trước.
“Tư tế Tri Mẫu, đây là người cây mà tôi đã nói với ngài.” Na Phi cung kính nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc áo vải bố đơn giản, thân đeo trang sức đính nguyên tinh.
Tư tế Tri Mẫu vừa thấy người cây, hai mắt lập tức sáng lên, đi tới bước quanh người cây, cẩn thận quan sát: “Không tồi, cái bộ dáng này quả thật không giống như chiến sĩ điều khiển thực vật, có điều, dù hắn là người cây lai hay là chiến sĩ điều khiển thực vật, ta cũng chỉ cần hắn biết thao túng thực vật, khiến thực vật nghe lời là được.”
“Đại nhân, hắn là người cây lai, gieo trồng đối với hắn chắc chắn không phải việc khó, có hắn, về sau ngài sẽ không bao giờ phải sầu lo vì thảo dược bị bệnh hay lâu trưởng thành nữa.”
“Ừm, hy vọng sẽ như lời anh nói. Có điều, để ta xem xem có phải hắn thật sự khống chế được sự sinh trưởng của thực vật hay không, anh biết đó, rất nhiều chiến sĩ điều khiển thực vật chỉ có thể khiến một bộ phận của cơ thể biến thành cây cối, chứ chiến sĩ có thể khống chế được sự sinh trưởng của thực vật cũng không nhiều.”
“Đại nhân, ngài yên tâm, bọn tôi có thể thí nghiệm ngay bây giờ.” Na Phi quay đầu, ném một hạt giống xuống đất, ra lệnh với người cây: “Làm nó trưởng thành, mau!”
Người cây cảm thấy mình không bài xích cái mệnh lệnh này, nhưng hình như hắn chưa từng khống chế thực vật kiểu như vậy, hắn chỉ biết khống chế thân thể của mình thôi.
Người cây vươn mấy cành cây từ cánh tay phải ra chọc chọc hạt giống trên mặt đất, hắn cũng rất tò mò, tùy tiện ra lệnh cho hạt giống trong lòng: Sinh trưởng, nhanh lên!
Có một thứ năng lượng chui vào trong đất, lát sau, một cái chồi non nhú lên.
Chồi non bắt đầu sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, dần biến thành một cái cây non, tiện đà nở hoa kết quả.
Người cây nhướng mày, hắn thật sự làm được kìa, có thể kiếm nguyên tinh tệ không nhỉ?
Lúc hạt giống nhú mầm, Na Phi và tư tế Tri Mẫu cũng hài lòng cười.
Na Phi vui vẻ vì tên người cây lai vô tình gặp được thật sự có thể thao túng thực vật, khiến chúng sinh trưởng, tuy hơi tiếc vì gã không thể khống chế đối phương hoàn toàn để sử dụng cho mình, nhưng chỉ dựa vào năng lực của tên người cây này, chút nữa gã có thể bán hắn với cái giá tốt.
Tư tế Tri Mẫu thì thầm cảm thán rằng mình may mắn, lúc nãy gã buôn nô lệ này tới tìm ông, nói rằng gã có nô lệ mà ông muốn, nô lệ kia có thể giúp ông rất nhiều trong việc gieo trồng thảo dược, ông còn có chút hoài nghi, nhưng vừa lúc ông đang rảnh, mới đi xem thử.
Cũng may là ông tới đây, nếu để tên tư tế khác biết có một nô lệ là người cây lai có thể khống chế thực vật, khiến chúng sinh trưởng, đã vậy còn rất nghe lời, thì chắc ông đã không cướp được rồi.
“Bao nhiêu nguyên tinh?” Tư tế Tri Mẫu cảm thấy mình phải có được người cây này.
“Tri Mẫu đại nhân, ngài biết đó, tộc cây Trường Sinh không hề dễ bắt, mà người cây lai lại càng hiếm thấy, người cây này tôi phải tốn một cái giá lớn mới có thể bắt được.”
Tư tế Tri Mẫu biết đối phương muốn nâng giá, nhưng ông không nỡ bỏ cái bảo bối lớn này, đành nói: “Ra giá đi.”
Na Phi nhận ra đối phương phản cảm mình, nên không nói nhiều nữa, lập tức báo giá: “Một trăm nguyên tinh tệ cấp bảy, hoặc là một nguyên tinh tệ cấp tám.”
Tri Mẫu tư tế lập tức xoay người bỏ đi.
Na Phi cao giọng: “Tri Mẫu đại nhân, người cây lai rất khó có được, ngài thật sự từ bỏ sao?”
Tri Mẫu dừng bước, quay đầu lại: “Một trăm nguyên tinh tệ cấp năm, đây là cái giá cao nhất mà ta có thể trả.”
“Một trăm nguyên tinh tệ cấp sáu, không thể ít hơn.”
Hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng lấy ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu để hoàn thành giao dịch.
Người cây vốn không thèm quan tâm tới hai người này, nhưng khi hắn nghe hai người nhắc tới nguyên tinh tệ, bước chân muốn rời khỏi lập tức khựng lại, sau đó nhìn ba mươi nguyên tinh tệ mà Tri Mẫu lấy ra, hắn liền sửa lại ý định của mình.
Hắn muốn đi cùng cái người gọi là tư tế Tri Mẫu này, người này chắc hẳn có thể giúp hắn kiếm được nhiều nguyên tinh tệ.
Tư tế Tri Mẫu mua được người cây lai về làm nô lệ, rất là vui vẻ, muốn lập tức hạ khế ước nô bộc lên linh hồn người cây.
Người cây thấy tư tế Tri Mẫu đâm thủng đầu ngón trỏ của mình, dùng máu vẽ một ký hiệu lên ấn đường hắn, vì nguyên tinh tệ, hắn kiềm chế ý muốn né tránh cái tay của ông.
Lại có cái gì đó chui vào trong đầu hắn, sương mù lại xuất hiện, tham lam chủ động tóm hết bọn sâu đầu nhọn vào trong sương mù và nhốt chặt.
Na Phi cảm thấy khống chế của mình đối với người cây đã biến mất, tưởng là khế ước nô bộc của tư tế Tri Mẫu bao trùm lên ấn ký của gã, nên không nghĩ nhiều.
Mà sau khi tư tế Tri Mẫu hạ khế ước với người cây một cách đơn giản và thô bạo, ông ta liền an tâm dẫn người đi. Thần điện ngoài trừ tam đại tư tế, thì các tư tế bình thường mỗi năm sẽ có một cuộc tỷ thí, cuộc tỷ thí này chẳng những liên quan đến địa vị cao thấp của bọn họ sau này trong thần điện, mà ba người đứng đầu còn được chọn phần thưởng là một bộ công pháp thích hợp cùng vu thuật mới.
Ông đã vì cuộc tỷ thí lần này mà chuẩn bị rất lâu, nhưng có vài loại thảo dược vì không thể trồng tốt mà đến nay đã chết gần hết, nếu muốn tìm lại lần nữa thì đã không kịp rồi, may là có Phụ Thần phù hộ, vào thời khắc mấu chốt tìm được một người cây lai có thể khống chế thực vật, khiến chúng sinh trưởng.
“Nguyên.tinh.tệ.”
“Cái gì?” Tư tế Tri Mẫu đang vội chạy về thần điện tưởng rằng mình nghe lầm, chẳng phải người cây lai này không biết nói sao?
Người cây nghiêm túc lặp lại một lần với Tri Mẫu: “Làm việc, phải cho nguyên tinh tệ.”