Gương mặt tuyệt mỹ của Hương Vũ tái mét đến kinh người, tràn đầy kiềm chế, chậm rãi giơ tay chỉnh trang lại quần áo có phần lộn xộn, khi cất tiếng, thanh âm đã lạnh như băng:
“Bối Lạc, em được lắm, em thật sự rất giỏi!”
Dứt lời, Hương Vũ quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Trên chiếc giường trắng muốt, Bối Lạc nhận thấy một điểm sáng nhỏ.
Cô đưa tay ra nhặt lấy, là một chiếc nhẫn được làm thủ công theo cách cổ điển nhất, những viên đá được trang trí vụn vặt bên trên đều đã được mài giũa, đánh bóng tỉ mỉ, hoàn toàn không thể thấy nhiều trên thị trường.
Cách chế tác chiếc nhẫn này rất kỳ công, tuyệt đối không tầm thường, rõ ràng là tâm huyết Hương Vũ bỏ ra để làm tặng cô.
Trong tình yêu, mỗi một người đều tình nguyện trở thành một kẻ ngốc thông minh.
Bối Lạc lúc này mới nghiệm ra một điều, hoá ra không phải Hương Vũ không biết những thay đổi trong lòng cô, chỉ là đang mờ mịt về tâm tư của chính mình, và cũng là mơ màng không biết trái tim của cô có thể vứt bỏ thứ chấp niệm đã ăn sâu vào xương tuỷ hay không?
Đáy lòng Bối Lạc lúc này bỗng đau đớn đến nát bươm, vụn vỡ.
Nếu quá khứ có thể xoay chuyển, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô nguyện chưa từng gặp gỡ Khương Tình.
Thế nhưng — Sẽ không bao giờ có chữ ‘nếu như’.
Hương Vũ đứng giữa phòng khách, bàn tay đưa ra cầm lấy bình hoa bằng thuỷ tinh được bày trên tủ gần đó một phát đập mạnh vào tường.
Tiếng động đổ vỡ chói tai vang lên trong căn hộ vắng vẻ, tiếng vọng vang khắp không gian tĩnh mịch.
Một sự lạnh lẽo không tài nào xoá bỏ nổi.
Bối Lạc hoảng loạn, cuống quýt chỉnh lại quần áo rồi xuống giường, gáp gáp chạy ra ngoài phòng khách:
“Hương Vũ!!”
Giọng nói của cô vang vọng khắp căn phòng, lảnh lót, giòn tan, tràn ngập sợ hãi.
Hương Vũ đứng trơ trọi bên những mảnh thở thuỷ tinh, bàn tay run rẩy rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, một sợi khói bay ra từ bờ môi, bình tĩnh tới mức khiến người ta nhìn mà nể sợ.
Nơi ngực trái truyền lên cảm giác bi thương khôn cùng, Hương Vũ quay người nhìn Bối Lạc thật lâu, sau đó bước tới một bước, thu hẹp khoảng cách triệt để với cô.
Ngón tay tuỳ tiện nâng lấy khuôn cằm của cô, ép buộc cô phải nhìn thẳng, nhẹ nhàng buông giọng:
“Chia tay đi. Bối Lạc.”
Phòng khách, tĩnh mịch một cách chết chóc.
Dường như nghe được cả tiếng xì xèo của điếu thuốc lá đang cháy.
Rất lâu sau, Hương Vũ lại nhả ra một làn khói, đầu lọc im lặng bung nở nơi đầu ngón tay như một đoá hoa rực đỏ, rơi xuống kẽ ngón tay.
Bả vai Bối Lạc chợt run lên.
Rất lâu sau cô mới lấy lại được giọng nói của mình, tuy cười nhưng nét mặt đã tái nhợt:
“Hương Vũ, đừng đùa nữa được không?”
Âm giọng nho nhỏ run rẩy của cô truyền đến tai, lập tức khiến trong ánh mắt Hương Vũ có chút rung chuyển.
Giọng nói tuy run rẩy nhưng dễ nghe và vô cùng rõ ràng, khi kết thức để lại một tiếng động vang lên như khi gõ vào pha lê, rồi nhanh chóng vỡ tan ra như thuỷ tinh trong suốt.
Hương Vũ cười nhạt, nhìn cô, từng chữ rành rọt:
“Tôi không đùa.”
Sấm nổ vang trời.
Đây chính là cảm giác đầu tiên của Bối Lạc khi nghe câu nói đó.
Đáng lẽ cô nên gào thét điên cuồng hoặc là khóc lóc ầm ĩ một trận, thế nhưng, cô chỉ đứng lặng người, nước mắt đã lặng lẽ rơi.
Nước mắt cô nóng bỏng, men theo gò má, thấm ướt tóc mai.
Trái tim cứ thế rơi tuột, lạc vào tận bóng tối vô cùng vô tận, trái tim tựa như đang bị cứa rách một vết thương, đau đớn cũng từ từ lan tỏa.
Con người ta luôn đánh mất chính bản thân mình vào lúc đau khổ nhất.
Là cô không còn dũng khí đối mặt với trái tim mình hay là cô đã quen với mình của hiện tại?
Cô yêu Khương Tình.
Nhưng — cô lại không muốn mất Hương Vũ.
Thấy Hương Vũ đang với lấy chìa khóa xe định đi, cô rảo bước tới trước, lập tức níu chặt cánh tay Hương Vũ, run rẩy nói:
“Đừng! Đừng đi..”
Giọng nói Bối Lạc run rẩy, nhẹ như một vệt nắng sớm mai, vụng về xé tan màn sương mờ lúc sáng sớm.
Câu nói van xin này làm đầu óc Hương Vũ gần như trở nên xáo rỗng.
Âm thanh ấy rõ ràng rất đẹp, đẹp đến nao lòng, cũng rất buồn bã bi thương, khiến con người ta không thể hoàn toàn nhẫn tâm mà rời bỏ.
Đôi mắt Bối Lạc long lanh những vệt nước, tô ướt hàng mi dày khiến chúng trở nên nặng nề.
Cặp mắt Hương Vũ lúc này lại không hề muốn dừng lại ở bất kì điểm nào trên người cô nữa, vội quay đi, hít một hơi điềm tĩnh, trầm ổn nói:
“Buông tôi ra.” Ngữ khí mười phần lạnh lùng.
Bối Lạc không buông, cứ nắm chặt như thế.
Hương Vũ nhìn cô, nhìn đôi mắt ướt đẫm những giọt lệ, rồi lại đến mũi, rồi sau đó là bờ môi mềm mại như hoa đào.
Hai cánh hoa đỏ thắm ấy cứ chốc chốc lại rung lên. Thế nhưng Hương Vũ im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn cô, nhưng càng nhìn lại càng nhận ra bản thân đã từ lâu không thể nhìn thấu cô, không thể đọc được cô đang nghĩ những gì.
Bối Lạc phát hoảng, giọng gần như sắp khóc:
“Xin cậu. Tớ xin cậu. Đừng đi.. đừng bỏ rơi tớ.”
Đối mặt với lời cầu xin thảm thiết của cô, Hương Vũ nhíu mày, giằng mạnh cánh tay ra khỏi tay cô.
Bối Lạc cứ thế giương mắt nhìn Hương Vũ rời đi, cánh cửa căn hộ mở toang, có gió lạnh lùa vào, thổi tung mái tóc cô.
Cô dựa vào cánh cửa, từ từ ngồi sụp xuống, mái tóc che hết gương mặt, sự bi thương dâng đầy lồng ngực như sóng biển đánh tới.
Bối Lạc biết chuyện này bị cô làm bung bét hết rồi, tất cả mọi hy vọng hóa thành cát bụi vào khoảnh khắc Hương Vũ trông thấy chấp niệm ẩn giấu sâu dưới đáy lòng cô.
Cô cắn chặt ngón tay, cố hết sức dùng cơn đau để đè nén cảm giác muốn khóc.
Cô muốn khóc bao nhiêu thì ngón tay đau bấy nhiêu, nỗi đau lan tới tận trái tim.
Dằn xé đến vụn vỡ.
Cánh cửa mở toang khiến bóng đêm u tối trong căn phòng trống trải như bị xé toạc ra một miếng, ánh sáng của ngọn đèn len lỏi vào qua chính cánh cửa đó, tia sáng chói lọi tới nỗi làm cô không thể mở mắt.
Cô bàng hoàng đến quên cả đứng lên, cứ ngồi như vậy, đuôi tóc gần như dính xuống đất, ngay sau đó liền ngã sóng soài dưới sàn nhà, cuộn mình lại thành một đoàn, bật khóc nức nở.
Cảm giác cô tịch như cái chết, giống như giữa trời đất này chỉ còn lại một mình mình, hoảng sợ và tuyệt vọng.