Hai người Đường Tuấn và Ninh Đình Trung cứ như vậy đi thẳng vào sân của căn biệt thự. Trong sân sớm đã có một ông cụ tóc trắng đứng đợi, ông lão mặc một bộ luyện công màu trắng bạc, khí tức vững chắc nội liễm, ông ta đứng ở đó cho người ta cảm giác không thể lay chuyển, thể hiện võ học thâm hậu của ông ta.
“Anh đứng xa ra một chút.” Đường Tuấn nhỏ giọng nói với Ninh Đình Trung. Thần sắc trong mắt tập trung cao độ, ông cụ tóc trắng ở trước mặt đã bước vào cảnh giới của tông sư võ đạo, đối với Đường Tuấn mà nói ông ta là một đối thủ mạnh, anh không thể chắc chắn có thể bảo vệ được Ninh Đình Trung không.
Trong lòng Đường Tuấn không hiểu, mặc dù tập đoàn Phượng Hoàng và nhà họ Âu Dương kinh doanh lớn, nhưng còn lâu mới đến mức có thể khiến cho một tông sư võ đạo ra tay. Lẽ nào có ẩn tình gì trong đây?
“Cẩn thận.” Ninh Đình Trung nhỏ giọng nói một tiếng, sau đó lùi ra khỏi sân.
“Các cậu cũng rút đi. Ở đây không cần các cậu nữa.” Ông cụ tóc trắng nói với những nhân viên an ninh ở bên ngoài sân.
Những nhân viên an ninh như được đại xá lập tức rời khỏi biệt thự.
“Tôi là Thành Chiến, không biết chàng trai trẻ tên là gì? Vì sao lại đột nhiên xông vào đây?” Ông già tóc trắng hỏi.
Đường Tuấn lạnh lùng nói: “Nhà họ Âu Dương có chút quan hệ với tôi. Các ông bắt người của nhà họ Âu Dương đi, đương nhiên tôi phải đến đây để hỏi cho ra lẽ.”
“Thì ra là thế. Tuổi tác cậu còn trẻ lại đã vào cảnh giới Tông Sư, con đường võ đạo vô hạn. Đáng tiếc, hôm nay lại phải cắt đứt ở đây rồi.” Thành Chiến trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, Thành Chiến đã ra tay.
Thân hình của ông ta vừa động, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Đường Tuấn, ông ta vung bàn tay lên, vỗ về phía đầu Đường Tuấn. Bàn tay của ông ta rất to lớn, ở trên bàn tay bị phủ kín bởi vết chai thật dày, hiển nhiên là ông ta luyện võ công loại chưởng pháp.
Cơ thể của Đường Tuấn linh hoạt như mèo, né tránh khỏi một chưởng của Thành Chiến.
“Bịch!”