Không trung có một điểm đen bay thẳng xuống, lá một người, không phải là người bịt mặt!
Người tới không phải ai xa lạ, chính là Yến Bắc Hồng. Sau khi nhận được thông báo khẩn cấp của Diêm Tu, hắn phá không bay tới, tay cầm đại đao nhanh chóng tiến tới, cả người lao xuống đất, nhanh như lưu tinh, mắt sáng như đuốc, không quân sự sống chế của Diêm Tu, bay thẳng tới vị trí ba người Hùng Kỳ.
Diêm Tu cũng không muốn vận dụngg Yến Bắc Hồng, nhưng dưới tình hình này hắn không muốn để Yêu tăng Nam Ba chạy, đây chính là kẻ gây đại họa, không thể lưu.
Mà người bên cạnh hắn toàn bộ đã bị khống chế, chỉ dựa vào một mình hắn không làm nên chuyện, không thể làm gì khác hơn là gọi Yến Bắc Hồng tới hỗ trợ, cũng không phải bảo Yến Bắc Hồng giúp đỡ hắn mà bảo Yến Bắc Hồng không tiếc giá nào giết ba người kia.
Vừa nghe đây là đại họa trong lòng Miêu Nghị, Yến Bắc Hồng cũng không quản Diêm Tu đang bị trọng binh vây quanh, mang theo sát ý kịch liệt giết tới chỗ ba người.
Hổ Lâm và Thiên Nguyên cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Hổ Lâm nhìn chằm chằm bầu trời, môi lẩm bẩm, nhìn người đang lao tới không có phản ứng, hai tay tạo thành chữ thập tiếp tục lẩm bẩm, kết quả người đó vân không phản ứng. Vẫn xông thẳng tới đây.
Hổ Lâm lập tức biết mình không có cách nào khống chế người này.
Đã được Diêm Tu nhắc nhở, Yến Bắc Hồng còn bị không chê mới là lạ- Ừm!
Hổ Lâm nghiêng đầu ra hiệu, ra hiệu Thiên Nguyên xông lên thử sâu cạn đối phương. Thiên Nguyên lập tức múa thương trên tay bay lên trời cao.
Một trên một dưới, ngay khi hai người va chạm nhau, đại đao trong tay Yên Bắc Hồng giận dữ bỏ xuống.
Đối mặt với đao cương rít gào chém xuống, Thiên Nguyên kinh hãi, lập tức biết tu vi của người này vượt quá xa chính mình, nhưng đã không tránh kịp, chỉ có thể dùng tu vi toàn thân ngang thương, giống như nâng đỉnh mạnh mẽ chống đỡ trên đầu.
Ầm! Đao cương tán loạn.
Phụt! Thiên Nguyên phun ra một ngụm máu lên trời, người bị đánh bay rơi xuống đất.
Yến Bắc Hồng bổ ra một đao, lại thuận tay bổ ra một đao cương, đao ảnh hữu hình phá không đuôi tới giữa không trung tóe lên một đóa hoa máu.
Thiên Nguyên theo bản năng múa thương chặn lại nhưng không thể chặn nỗi, bị chém thành hai nửa giữa không trung.
Phong cảnh trước mắt không ngừng xoay chuyển, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, không kìm nỗi nghĩ tới cảnh vinh hoa phú quý ngày xưa.
Hắn không nghĩ tới chính mình lại kết thúc nhanh chóng như vậy, ngay cả cơ hội do dự cũng không cho.
Cảnh tượng cuối cùng hiện lên trong đầu Thiên Nguyên là một bóng dáng quyên rũ, là bóng dáng Bích Nguyệt, khuôn mặt Bích Nguyệt.
Một đời trải qua nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Một đời trải qua nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn cả Bích Nguyệt.
Lúc này lại đều không nhớ nổi.
Thứ nhớ tới duy nhất là khi động phòng, Bích Nguyệt vén lên khăn voan đỏ nở nụ cười xinh đẹp đưa tình, cảnh tượng tuyệt đẹp!
Hắn thật hối hận, hối hận lần này không nên lừa Bích Nguyệt tới. Nếu không phải lừa Bích Nguyệt thì sao lại gặp kiếp nạn này, không ngờ tới lần vĩnh biệt với Bích Nguyệt này sẽ không còn được gặp lại!
– Bích Nguyệt…
Miệng Thiên Nguyên lẩm bẩm, ngay sau đó máu tươi trào ra.