Ông ta có tức giận, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Chỉ cần con trai vẫn còn ở trong khống chế của ông ta thì những cái khác ông ta đều có thể bỏ qua.
Hiện tại con trai ông ta vì một đứa con gái mà nói không muốn nghe lời ông ta nữa.
“Con biết con đang nói cái gì không?”
“Rất rõ.”
“Vậy hiện tại con đưa theo bạn gái của con cút ra khỏi Trình gia, để ta xem con có thể kiên trì được bao lâu. Rũ xuống cái thân phận thiếu gia của Trình gia này, con sống trong cái thành phố này cũng sẽ không dễ dàng đi.”
Trình Sơ Yến không nhìn Trình Dư Hào, mà cúi đầu nói với Vân Phiếm Phiếm: “Chúng ta đi?”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu.
Trình Sơ Yến cũng không có lấy thêm đồ gì đi, chỉ dọn sách vở vào cặp rồi đeo lên.
Lúc đi ra tới cửa, Trình Dư Hào đại khái là cảm thấy tức tới không thở nổi.
Ông ta cầm gạt tàn trên bàn trà, nói: “Nếu đã ra khỏi cửa của Trình gia, con sẽ không thể về đây được nữa, cả đời này ta cũng sẽ không thừa nhận con là con trai ta.”
Trình Sơ Yến hít sâu, xoay người, nhìn thẳng vào Trình Dư Hào.
“Ông đoán xem tỷ lệ tôi sẽ hối hận lớn bao nhiêu?”
Ông ta giơ tay ném mạnh cái gạt tàn qua bên này.
Trình Sơ Yến nhanh tay kéo Vân Phiếm Phiếm sang một bên.
Gạt tàn đụng thẳng ở trên lông mày hắn, sau đó rơi xuống đấy, vỡ thành mấy mảnh.
Trên trán Trình Sơ Yến tức khắc đỏ một mảnh, máu từ miệng vết thương chảy dọc theo má hắn.
Gương mặt trắng nõn nhiễm máu lại nhiều thêm vài phần diễm lệ.
Thân thể hắn vẫn thẳng tắp, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
“Tính tất cả những chuyện từ trước tới giờ, tôi cũng không hề nợ ông.”
Sau đó, hắn sẽ không còn là con trai của Trình Dư Hào nữa.
Hắn sẽ biến thành quỷ đòi nợ, từng chút từng chút một bắt ông ta phải trả lại toàn bộ.
Trình Dư Hào không nghĩ tới hắn không né tránh, dù sao cũng là người thừa kế của mình, ông ta cũng không muốn sự việc thành ra như vậy.
Nhưng mà biểu tình của đối phương làm cho ông ta không thể nói lại một chữ nào.
Mãi cho tới khi hắn mang theo người rời đi, Trình Dư Hào vẫn còn đứng ở chỗ cũ không có phản ứng.
Vân Phiếm Phiếm bị Trình Sơ Yến ôm vào ngực, mỗi lần muốn xem vết thương của hắn đều bị hắn ấn tới gắt gao.
Thanh âm hắn có chút dồn dập, hô hấp cũng hỗn độn.
“Cô giáo ngoan, đừng nhúc nhích, cứ như vậy đi.”