Trừ một số người biết điều như Ôn Hoàng Sinh ra thì toàn bộ đã bị Phùng Trinh Du đưa xuống đất ở.
Chờ mãi mà không thấy cô gái kia quay lại, Vân Yến đành phải đi lên xem tình hình thế nào.
Cô ta mà chết thì cô biết tìm ai dẫn mình về đây, nếu tìm người khác thì lại dính vào đám ngu xuẩn như bà già kia thì mệt lắm.
Vì cô sẽ không kiềm nén được vả bọn họ vài phát mất.
Vả xong lỡ như họ bay màu luôn thì nguyên chủ sẽ gánh danh bạo quân vì cô mất.
Vân Yến chỉ vừa bước lên bậc đầu tiên của cầu thang, một người từ trên cầu thang đã ngã xuống.
Mùi tanh này… là máu sao?
Vân Yến chụp lấy người kia, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là cô gái tóc nâu.
Ngực cô gái bị một thanh chủy thủ nhỏ đâm vào, cả người cũng đang dần mất đi hơi ấm.
“Tiểu thư… họ tìm đến ngài đó, chạy đi…”
Dứt câu, cô gái đã bất tỉnh trong vòng tay của Vân Yến.
Ngước mặt nhìn lên tầng trên, Vân Yến có thể thấy được một đám phụ nữ được vũ trang đầy đủ đang đứng chờ cô trên đó.
Thân hình cường tráng và hình xăm hồ điệp xinh đẹp à…
Đặt cô gái tóc nâu kia sang một góc, Vân Yến chầm chậm bước lên tầng trên.
“Chào ngài, Nữ Đế.”
Một người phụ nữ với mái tóc vàng hoe lên tiếng, giọng cô ta hơi chói tai, nhìn ngũ quan cũng không giống người của Quân Thánh quốc cho lắm.
Có lẽ cô ta là người của Lục Nam quốc, vì cái chất giọng ngọng ngọng này cũng không phổ biến ở Chân Mây quốc.
“Vậy là chủ nhân của các ngươi cũng thu nạp cả bọn chó ngoại quốc sao?” Vân Yến càn rỡ mỉm cười, “Ôi dào, bà ta có một sở thích thật đáng yêu nha.”
Tóc Vàng Hoe rõ ràng biết Vân Yến đang mỉa mai mình nhưng cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười hào sảng trên môi.
“Bệ hạ quá khen quân chủ của chúng tôi rồi, một đám chó ngoại quốc cắn một con sói nội quốc, chẳng phải là một tình huống rất thú vị hay sao?”
Đang nói chuyện vui vẻ thì ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của thuốc súng, Vân Yến có chút bất ngờ.
Ôi trời, bọn người này còn cả có súng!
Đống súng này chắc chắn là của Chân Mây quốc rồi đấy.
Với tình hình khoa học kĩ thuật phát triển như hiện tại, nếu không phải là Quân Thánh quốc thì là Chân Mây quốc mới có khả năng điều chế ra thuốc súng.
Vân Yến giật giật khóe môi, cái bà già Phùng Trinh Du này gặp ai cũng có thể kết thành đồng minh cơ đấy, ghê gớm thật sự.
Tiếc quá, bà đây cũng có súng nhé!
Vân Yến rút từ trong tay áo ra một khẩu súng y hệt như của đám quân phản nghịch đó, cô xoay xoay khẩu súng, cười lạnh đáp: “Sao có thể gọi trẫm là sói được, nếu trẫm có là động vật thì cũng sẽ là thần thú, đám người non choẹt như các ngươi mà đòi so sánh với trẫm được à?”
Tóc Vàng Hoe và những người phụ nữ khác nghe vậy thì đồng loạt cười sặc sụa, như bản thân vừa nghe Vân Yến kể một câu chuyện gì đó nực cười lắm.
“Với cánh tay nhỏ xíu và trắng mềm như vậy… bệ hạ có biết dùng thứ vũ khí xinh đẹp đấy không vậy?” Tóc Vàng Hoe cười rạng rỡ, đáy mắt hiện lên một tia u ám, “Hay ngài chỉ là cầm cho vui thôi?”
Lời nói của Tóc Vàng Hoe vừa dứt, một phát súng đã nổ ra, viên đạn sượt qua gò má cao của cô ta tạo thành một vết thương nhỏ.
Tóc Vàng Hoe dùng tay quẹt máu rồi cho vào tay mình, ánh mắt nhìn Vân Yến càng thêm hung bạo, “Bệ hạ à, ngài nợ ta máu thì phải trả bằng máu đấy.”
“Ha ha.” Vân Yến cười dữ tợn, “Chủ nhân các ngươi cũng vậy, giết dân của trẫm, rơi ngàn cái đầu cũng không đủ bù đắp đâu.”
“Ngài lại tự cao quá rồi.” Tóc Vàng Hoe xoay đầu rồi lại xoay khớp tay, cuối cùng lại gửi một lời chúc ngứa đòn, “Chúc bệ hạ sống sót rời khỏi đây.”
Thấy vậy, đám phụ nữ sau lưng cô ta cũng bắt đầu đi đến gần Vân Yến hơn với hàng loạt vũ khí nóng lạnh trong tay.
Vân Yến cười khúc khích đáp: “Trẫm cũng chúc các ngươi không lành lặn ra khỏi đây.”
Tiếng súng vang lên xé trời, một trận phong ba bão tố đang xảy ra một cách dữ dội tại khu biệt phủ này.
Lúc này, cô gái nằm ở góc kia lại rục rịch, cô ta mở mắt ra, chậm rãi rút thanh chủy thủ ra khỏi ngực mình, môi vẽ thành một nụ cười quái đản.
_
Trời sập tối rồi mà Vân Yến vẫn chưa về, trưởng cung lo lắng đứng trước cổng chờ cùng với người đánh xe.
“Ngươi xem bệ hạ kìa, rốt cuộc là ngài ấy đi đâu mà quên cả giờ giấc vậy chứ?” Trưởng cung phàn nàn, “Có khi nào ngài gặp tên nam nhân nào đẹp rồi bị mê hoặc quên cả lối về hay không?”
Dù người đánh xe không đáp, trưởng cung vẫn mãi nhiệt tình lải nhải cả tiếng đồng hồ.
“Ngài ngưng lại một chút.” Người đánh xe trực tiếp bóp miệng trưởng cung lại, “Hình như ta nghe được tiếng bước chân của ai đó.”
Trưởng cung ô ô a a một hồi mới gỡ được tay của người đánh xa ra, bà ta càm ràm: “Bảo ta im lặng thì ta sẽ im chứ cần gì phải…”
“Là bệ hạ.” Người đánh xe nhìn về phía xa, nói một cách chắc nịch.
Trưởng cung lập tức ngó nghiêng tìm bóng hình của Vân Yến trong màn đêm mịt mù, “Cuối cùng bệ hạ cũng chịu trở về rồi?”
Mùi tanh tưởi bốc lên, bóng dáng đen lòm của ai đó dần hiện ra trước mắt trưởng cung.
Máu nhuộm cả bộ thường phục, trên y phục còn có vài thanh đoản đao và những lỗ nhỏ không rõ nguồn gốc.
Vân Yến vừa đi vừa chầm chậm rút đoản đao vứt xuống mặt đất, một tay rút đao, một tay ôm bụng để chống lại nỗi đau đớn từ mấy vết thương, cô cảm thấy mình nên được thưởng chocolate.
Rút xong hết mấy thanh đoản đao, Vân Yến mới nhớ đến mấy vết đạn do Tóc Vàng Hoe kia gây ra.
Thôi, lát tính vậy.
Haiz, đám ngoại quốc đấy khỏe hơn cô nghĩ nhiều.
Còn con nhỏ tóc nâu kia nữa, ai ngờ phút cuối lại phát hiện ra nhỏ là sát thủ đâu, đâm một phát liền trúng điểm yếu của trẫm, rõ đau luôn.
Trưởng cung đứng yên lắp bắp: “Bệ—bệ hạ?”
Còn người lái xe thì chu đáo đến gần để đỡ cô, “Bệ hạ không sao chứ?”
Vân Yến liếc trưởng cung, “Tất nhiên là có sao, nhưng chưa chết được nên ngươi mau ngậm mồm lại đi.”
Câu đầu là cô trả lời người lái xe, câu sau thì là nhắc nhở trưởng cung.
Trưởng cung ôm miệng, đáng thương đi theo sau Vân Yến.
“Ngươi đi tra khảo đám người hầu trong phủ sẵn tìm một cái gì đó dùng để rút đinh đưa cho trẫm.” Vân Yến nói với người đánh xe.
Biết trưởng cung vốn tò mò cho nên Vân Yến trả lời luôn, “Trẫm sẽ lấy vài viên bi sắt ra khỏi người mình, tốt nhất đừng hỏi nhiều nếu không muốn bay đầu.”
Trưởng cung: “…” (ㄒoㄒ).
Người ta chỉ muốn quan tâm ngài một chút thôi mà…