-Hóa ra anh u mê em từ nhỏ?
-Anh còn không có chút ký ức ấn tượng nào luôn ấy.
-Thôi thôi, mới 4 tuổi, ba lớn mà bày đặt khen con gái người ta đáng yêu. Anh bị bệnh mê gái từ nhỏ à?
-Anh không biết, mà cho dù ngày nhỏ anh có khen em thật đi. Nhưng mà bây giờ em chẳng đáng yêu chút nào.
-Ừ thì đâu có đáng yêu, cho nên mới có người 4 tuổi đã đòi cưới em.
Hạo Thiên thật sự muốn đào lỗ chôn đầu xuống đất. Sao anh lại có thể mất liêm sỉ trước cô từ sớm vậy nhỉ? Nằm xuống giường anh trùm chăn kín lên đến tận đầu khiến cô bật cười. Leo lên người anh, ôm chặt lấy cục bông đáng yêu vì thẹn này mà cô vui sướng.
-Thật sự là 4 tuổi anh đã thích em á?
-…
-Lại còn khen em đáng yêu nữa.
-…
-Anh có phải là quá u mê em rồi không?
Hạo Thiên bên trong đúng thật rất nhức đầu với cái miệng nhỏ này. Xem ra sở thích của cô chính là chọc ghẹo anh đến khóc mới thôi, chịu hết nổi liền mở chăn ra nhìn cô.
-Thì sao… chụt…
Thẩm Như bất ngờ hôn lên môi anh rồi ôm chặt lấy cơ thể bên dưới.
-Cảm ơn anh, em yêu anh.
Hạo Thiên cũng đã nở nụ cười. Hóa ra anh thích cô sớm như vậy. Muốn cô trở thành vợ sớm như vậy. Cảm giác đặc biệt này anh đã có từ lâu rồi sao? Yêu thương ôm người con gái của mình trong lòng. Thầm cảm ơn tất cả những gì trong quá khứ đã cho anh được cuộc sống hạnh phúc như hôm nay.
Sáng hôm sau, anh tới tập đoàn ra thông báo tuyển thư ký. Phòng cô lại được một dịp bàn tán xôn xao. Chỉ mong thư ký mới sẽ không như Liễu Thanh lúc trước. Họ thật sự rất áp lực với cô thư ký miệng phật tâm xà như Liễu Thanh. Thẩm Như chỉ khẽ cười khi anh luôn được tất cả nhân viên yêu thương và chú ý. Chỉ mong rằng lần này thư ký của anh sẽ là một người nghiêm túc và hết lòng với công việc.
Còn miên mang với suy nghĩ lại nhận được thông báo của trưởng phòng rằng chủ tịch nhờ cô lên phòng lấy tài liệu. Thẩm Như biết là anh cố tình nhưng cũng không thể không đi. Vừa mở cửa phòng, cô lập tức tiến lại bàn anh liếc xéo.
-Có phải chủ tịch nhà anh rất rảnh rỗi không?
-Người ta là nhớ vợ mà.
-Mới xa nhau một tiếng thôi ông tướng.
Anh đứng dậy ôm lấy cô, cúi người vùi sâu chóp mũi vào hõm cổ cô hít lấy mùi hương cỏ non quen thuộc.
-Anh mặc kệ, 1 tiếng cũng đủ làm trái tim này nhớ đến phát điên rồi.
-Học đâu ra mấy câu sến súa vậy?
-Anh thật lòng mà.
Thẩm Như buồn cười đánh nhẹ lên lưng anh. Để anh ôm mình một lát, dù sao cô cũng biết anh rất mệt. Cương vị chủ tịch khiến anh càng phải cố gắng hơn rất nhiều lần.
-Hạo Thiên, anh mệt lắm sao?
-Rất mệt…
-Ông xã, hãy luôn nhớ rằng. Chỉ cần anh mệt mỏi, em sẽ luôn ở đó. Là ngôi nhà, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho anh.
Anh đứng thẳng dậy khẽ cười cúi xuống hôn lên môi cô. Dứt nụ hôn anh lại yêu thương hôn lên trán cô.
-Bà xã, ở bên em chính là bình yên nhất!