Đầu bên kia nói tiếng Anh tiêu chuẩn: “Mr. Chu, sau khi kiểm tra, thẻ hội viên của ngài đích thực đã bị hủy bỏ, phí hội viên đã được trả vào thẻ ngân hàng của ngài. Hai ngày trước nhân viên tổng đài của chúng tôi đã gọi điện, nhắn tin liên hệ với ngài nhằm thông báo chuyện này nhưng ngài không trả lời.”
…Mấy hôm trước là lúc Chu Khai đang bị khủng bố cuộc gọi với tin nhắn, ông ta dứt khoát không nhận của ai hết, tự cho mình được yên lặng.
Chu Khai cật lực ngăn chặn cơn tức: “Tôi muốn một lý do.”
Giọng tiếng Anh lại tiếp tục: “Chủ tịch của chúng tôi là người da đen. Qua lời nói công khai và tình trạng sức khỏe của ngài, chúng tôi nhất trí cho rằng, sân golf của chúng tôi chỉ sợ không còn thích hợp để phục vụ ngài nữa.”
Ngụ ý là, chỗ chúng tôi không cung ứng nổi cho khách sộp như ngài, mau đi đi không tiễn, tạm cmn biệt ngài.
“…Từ chối khách à?” Chu Khai cầm điện thoại, tức giận đến run người: “Các người có quyền gì mà dám hủy bỏ hợp đồng đơn phương? Tôi sẽ đi kiện các người!”
Giọng tiếng Anh: “Xin cứ tự nhiên.”
Chu Khai ngắt cuộc gọi, vịn tay ghế sofa thở mạnh, mắt nổ đom đóm.
Hoãn lại một lát, ông ta đi đến trước cửa sổ, phát hiện có cái đầu đang lấp ló trước cửa nhà mình.
Bọn phóng viên như lũ ruồi nhặng này thật đáng chết!
Cả biệt thự im lặng như một nấm mồ, Chu Khai có giận dữ cũng chỉ có tự chửi tự nghe.
Bọn Elson đã sớm quen với tính nóng nảy của Chu Khai, tránh được thì tránh, không chịu phát ra tiếng động gì.
Trì Tiểu Trì thì đang nằm trên giường, đương nhiên cũng sẽ không chủ động chạy đến tìm xui xẻo.
Muốn tiêu bớt phiền muộn, Chu Khai mở TV, ai ngờ chương trình đầu tiên đập vào mắt là một talkshow, MC đang say sưa phân tích Tây Môn Khánh-Lily và Phan Kim Liên-Chu Khai dây dưa với nhau từ bao giờ, từ ngữ ngả ngớn chọc cười, khán giả cười vang không ngừng.
Chu Khai lập tức đổi kênh, chuyển qua phim truyền hình nhàm chán, định mở kênh thể thao thú vị hơn để xem.
Trong lúc chuyển kênh, ông ta bấm qua, lập tức thấy không đúng, lại bấm quay về.
Trong tin tức rõ ràng là trụ sở chính công ty người mẫu của ông ta, người da đen đang ngồi kín quảng trường phía trước tòa nhà, tay giơ từng hàng biểu ngữ, toàn là biểu ngữ phản đối.
Dẫn đầu nhóm người này là Fiona.
Thời tiết đầu mùa thu còn chưa hết nóng, cô mặc quần áo rất dày, tay cầm biểu ngữ viết: “Chúng tôi vẫn đang sống trong mùa đông lạnh lẽo.”
Chu Khai thấy tê cả da đầu.
Biểu tình? Bọn đen này rảnh rỗi hết việc làm à?
Nhưng rất nhanh Chu Khai lại nghĩ đến một chuyện tệ hơn thế.
Ông ta quơ lấy điện thoại, nhanh chóng bấm số.
Sau khi bên kia nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng người huyên náo và tiếng chân rầm rập truyền qua điện thoại, giọng nói nho nhã của Sam gần như bị át bởi tiếng la hét ầm ĩ: “Mr. Chu?”
Chu Khai hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Sam đáp: “Ở công ty. Bây giờ công ty xảy ra chút chuyện, không tiện—”
Chu Khai ngắt lời: “Chuyện biểu tình phải không?”
Sam: “…Ngài biết rồi à?”
“Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao lại không gọi cho tôi?! Công ty của tôi bị người ta chặn cửa thế mà tôi lại chẳng hay biết gì? Còn phải xem thời sự mới biết!”
Sam nho nhã lễ độ đáp: “Tôi tưởng rằng thời gian này ngài cần tịnh dưỡng nên không báo cho ngài biết.”
Một cảm giác thất bại không chịu khống chế bao vây lồng ngực Chu Khai: “…‘Tịnh dưỡng’? Sam, con mẹ nó cậu có ý gì hả? Cậu thật sự coi tôi là thằng bệnh à?”
Sam nói đúng mực: “Mr. Chu, tôi không có ý đó. Hiện nay ngài không thể xuất hiện trước mặt công chúng, kể cả có biết chuyện này cũng không thể tự đến giải quyết được, chỉ có thể lo lắng suông thôi. Tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện ở đây, xin ngài yên tâm.”
Chu Khai cắn răng, ra mệnh lệnh rõ ràng: “Tối nay cậu mang theo tất cả văn bản tài liệu quan trọng tồn đọng từ hôm qua sang nhà tôi ngay.”
Hôm qua Sam không đưa tài liệu sang, Chu Khai không để ý, nhưng chuyên hôm nay khiến ông ta không thể không để ý.
Sam im lặng một lát: “Được rồi, xin ngài an tâm đừng vội.”
Chu Khai quẳng điện thoại xuống, ánh mắt quay về màn hình TV.
Giữa đám người biểu tình có người giơ tấm tranh áp phích vẽ một bức tranh vô cùng châm chọc:
Chu Khai tai to mặt lớn ngồi bắt chéo chân trên ghế salon, mà một người nhìn rất giống Thẩm Trường Thah đang nhét bình thuốc vào miệng ông ta.
Trên cái bình thuốc có hình dạng cực kì giống bình sữa trẻ con kia có chữ ‘Sarris’.
Sarris là thuốc đặc trị bệnh mất trí nhớ của người già, được đặt tên theo tên người phát minh ra nó – một nhà hóa học người da đen tên Sarris.
Bên cạnh hình vẽ còn có khung chữ: “Dùng thuốc của người da đen trị bệnh đi.”
Ông ta ngồi trên ghế salon, cầm điện thoại di động, lên mạng search tin tức về mình.
“Fiona dẫn đầu mười mấy người mẫu da đen rời khỏi công ty XX.”
“Công ty XX thanh tẩy quy mô lớn, trong thời gian ngắn điều động nhân sự tấp nập.”
“Phát ngôn viên – Mr. Sam tỏ vẻ điều động nhân sự là chuyện bình thường…”
Chu Khai nhấp chuột vào từng đề mục, đến tận khi xem đến tin tức mấy hôm trước mà ông ta cho rằng nhờ đó đã tránh được một kiếp.
“…Sáu chuyên gia hội chẩn, ngài Chu Khai đích thực mắc chứng Alzheimer.”
Ánh mắt Chu Khai chậm rãi rời khỏi màn hình điện thoại, chú ý đến đội ngũ biểu tình trong TV một lát, sau đó chợt chuyển về cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Thẩm Trường Thanh.
Ánh mắt ông ta âm u, chẳng ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Màn đêm buông xuống, vào lúc nửa đêm.
Giấc ngủ của Trì Tiểu Trì vốn dĩ rất nông nên mơ hồ cảm thấy có người ở cạnh giường.
Chờ cậu mở mắt ra, trông thấy Chu Khai đang ngồi bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, lúc đó suy nghĩ duy nhất của cậu là: đcm.
Trì Tiểu Trì vừa nhập vai bối rối ngồi dậy, vừa hỏi 061: “Thầy Lục, lão đến từ bao giờ thế?”
Giọng điệu 061 cũng không tốt lắm: “5 phút trước.”
“Ngồi nhìn tôi 5 phút không nhúc nhích à?”
“Nhìn cậu 5 phút.”
“Sao cậu không gọi tôi?”
“Tôi tưởng lão nhìn một lát rồi đi.”
Trì Tiểu Trì nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chỉ có ba chữ có thể biểu đạt tâm trạng lúc này: “…Đcm.”
Lần này 061 không ngăn Trì Tiểu Trì chửi bậy.
Chu Khai cười như không cười: “Ngủ ngon lắm hả?”
Trì Tiểu Trì cúi thấp đầu, không gật cũng không lắc: “Sao anh còn chưa ngủ ạ?”
Chu Khai nói: “Không ngủ được, ghé thăm em một lát.”
Nói xong, ông ta đưa tay sờ lên mặt Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì lập tức có phản ứng, nhịp tim, huyết áp thi nhau tăng lên, dạ dày cũng có động tĩnh, cánh tay chống sau lưng run dữ dội hơn.
061 không thể nào tưởng tượng nổi trong lúc chịu đựng phản ứng sinh lý mạnh như vậy, Trì Tiểu Trì còn có thể nhịn được, không chống lại, cũng không né tránh, tiếp tục yên lặng đóng vai Thẩm Trường Thanh.
Thậm chí cậu vẫn còn giữ được tư duy bình thường.
Trì Tiểu Trì đã sớm có dự cảm, chỉ là không ngờ Chu Khai lại đến nhanh như vậy.
Hôm nay lúc Sam đến, Chu Khai tiếp anh ta ở phòng làm việc, mới đầu hai người còn thảo luận về công việc một cách bình thường, sau đó Chu Khai càng ngày càng kích động, đập bàn chửi loạn Sam một trận, nói xa nói gần nhắc nhở Sam không được có lòng dạ khác.
Chu Khai có thể nâng anh ta lên thì cũng có thể đạp anh ta xuống.
Mà thái độ của Sam trước sau vẫn nhàn nhạt.
Bởi vì anh ta đã không thèm đặt Chu Khai vào mắt nữa.
Trong mắt anh ta, Chu Khai đã hoàn toàn không có gì đáng để lo lắng, không lâu nữa, ban giám đốc sẽ có hành động.
Lần này ông ta rớt đài quá khó coi, còn gây ra tổn thất không thể ngờ cho các cổ đông, cho dù là những thế lực mà ông ta bồi dưỡng nhiều năm, giờ phút này ngoại trừ suy tính lợi ích thì chẳng còn ai muốn dính líu đến ông ta nữa.
Sam và ban giám đốc đã thống nhất sẽ tuyên bố tin tức vào buổi họp mặt giữa năm.
Mà Sam cũng không định báo việc này cho Chu Khai biết, bởi vậy lúc này Chu Khai chỉ giận dữ vì việc không báo cáo của Sam, cũng loáng thoáng hoài nghi Trì Tiểu Trì.
… Có phải cậu ta đã âm thầm liên hệ với Sam hay không? Có phải Sam đã bày mưu tính kế cho cậu ta cố ý lộ ra biểu hiện mắc bệnh của mình trước truyền thông để thừa cơ hạ bệ mình hay không?
Nhưng ông ta đã hỏi Elson, thời gian vừa rồi Trì Tiểu Trì chỉ một lòng dưỡng thương, không ra khỏi cửa, bất kì cuộc gọi nào cũng bị Elson giám sát, càng không cần nói đến việc lên mạng.
Biết được chuyện này, Chu Khai tạm thời yên tâm.
Chưa nói đến chuyện Sam có lòng dạ khác hay không, may mà Thẩm Trường Thành là một kẻ ngu ngốc.
… Tốt nhất là cậu ta đừng có cái lá gan dám đi phản bội mình.
………
(1) OOC: Out Of Character – Chỉ việc hành vi của diễn viên không đúng với nhân vật đang diễn.