Nghiêm Bách hơi giật mình, hiếm khi hắn thấy Diệp Huyến nói bằng giọng điệu nghiêm túc như này. Nghiêm Bách là người có quan hệ tốt nhất với Diệp Huyến, hắn gãi đầu, nói: “Bọn tôi cũng đâu có ý gì khác, tại thấy cậu cưng nhóc ấy quá, bọn tôi hiếu kỳ mà, không có ý coi thường nhóc ấy đâu.”
Không phải…
Diệp Huyến hơi nhíu mày: “Không cưng nó.”
Nói mà không thèm chớp mắt, gương chiếu hậu của anh em mà còn hái mất hai cái, đêm hôm khuya khoắt chạy đi mua oden mà. Nghiêm Bách chẳng thèm nói nữa, sớm muộn gì Diệp Huyến cũng bị vả mặt vì sự cứng đầu của mình.
“Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Diệp Huyến đáp một cách lạnh lùng, đội mũ bảo hiểm lên, còn chẳng thèm cài quai, nhấc chân lên cho xe quay đầu, phóng nhanh rời khỏi đây.
Gió lạnh của mùa thu len từ cổ thổi vào người, trên đường không có ai khác, lúc gương chiếu hậu bị vỡ có mấy mảnh kính bắn trầy một vài chỗ trên da hắn, không chảy máu, nhưng làm trái tim hắn nhói lên.
“Anh hai ơi, có phải anh ghét em không?”
“Anh hai ơi, em đau.”
“Anh hai…”
Cứ thế mà chợt nhận ra, không biết là đau vì vết thương, hay là đau ở nơi khác, ngực như bị cái gì đó níu lấy giật mạnh, Diệp Huyến không kìm được mà cúi người xuống, gục ngay trên xe.
Mấy chiếc xe đằng sau chưa kịp tới gần đã thấy chiếc mô tô ở đằng trước nằm chỏng chơ ở khúc cua, Diệp Huyến bị văng sang bên, mũ bảo hiểm cũng rơi ra.
“Anh Huyến!”
…
Hai ngày nay Phí Lan rất kỳ lạ, lên lớp hắn không ngủ. Nhưng kỳ quặc hơn là, hắn không ngủ, cũng chẳng nghe giảng bài mà lại làm chuyện riêng. Tiết toán lấy vật lý ra học, tiết văn thì lôi tiếng Anh ra xem.
Về phần Cao Lâm Hạo, ngoại trừ lúc ôn tập, thời gian còn lại cậu ta đều thầm khấn thần Phật phù hộ mình, cậu ta tin mình thành tâm đến độ sắt đá cũng phải mòn.
Diệp Lệnh Úy vẫn mải xem bài thi, ôn theo đề cũ sẽ dễ tìm ra quy luật ra đề của thầy cô, cậu cũng chưa định để mình ôm tên lửa vọt lên top 3.
Kết quả học tập của nguyên thân trước nay kém vô cùng, bỗng dưng thi lên top 3 sẽ khiến mọi người hốt hoảng như gặp ma.
Ừ, gặp ma thật.
Ôn rồi lại ôn nhưng sinh hoạt bình thường cũng không bị đảo loạn.
Diệp Lệnh Úy mở chai sữa bò ra uống, Cao Lâm Hạo không có việc gì làm, nhìn chằm chằm chai sữa trong tay Diệp Lệnh Úy.
Cậu ta biết Diệp Lệnh Úy uống không hết, hiện giờ cậu ta đã quen với việc “xử lý đồ thừa”, ăn uống đồ thừa vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt Cao Lâm Hạo dán chặt vào chai sữa trên tay Diệp Lệnh Úy, thất thần thở dài: “Mẹ tôi bảo, lần này mà không tiến bộ 50 hạng, mẹ tôi sẽ trừ một nửa tiền tiêu vặt của tôi. Tôi tính rồi, một tuần tôi có tổng cộng 300 đồng, trừ đi phân nửa là còn 150, tôi ăn gì được đây?”
Diệp Lệnh Úy gật đầu phụ họa, đúng thật, cơm trưa của Cao Lâm Hạo phải có hai phần cơm cộng thêm cái đùi gà: “Vậy cậu phải cố gắng hơn nữa.”
“Không được, không được đâu, cái thứ tiếng Anh chết tiệt cứ kéo chân tôi. Tôi cảm thấy mấy cái từ vựng ấy khác mỗi chiều dài từ, chứ chữ nào cũng giống chữ nấy!” Cao Lâm Hạo ỉu xìu than thở, uể oải nằm nhoài ra bàn.
Lý Kính đẩy kính, bảo: “Bọn tao đứng ở đỉnh núi chờ mày.”
Cao Lâm Hạo không phục: “Thế sao mày không nói câu đấy với Diệp Lệnh Úy?”
Lý Kính âm thầm liếc nhìn mấy bài thi cũ trên bàn Diệp Lệnh Úy, sau đó liếc sang bàn Cao Lâm Hạo, gì mà “Dạy bạn phương pháp giúp bạn viết văn hay”, “Nắm giữ kỹ năng nghe”, “Quy luật chọn đáp án”, một đống sách linh ta linh tinh. Cuối cùng, Lý Kính chốt vấn đề: “Diệp Lệnh Úy thông minh hơn mày.”
Cao Lâm Hạo: “…”
Trần Phong Bảo đẩy Cao Lâm Hạo một cái: “Hay mày đi hỏi anh Lan thử đi, anh Lan đang học tiếng Anh…”
Mắt Cao Lâm Hạo vụt sáng, cậu ta phấn chấn vô cùng, duỗi cổ, định tìm ra bí quyết và phương pháp phù hợp từ bài tập trong tay của Phí Lan. Sách mà anh Lan xem chắc chắn là hàng tốt.
Nhưng mà, sao từ vựng lại… dài thế kia? Sao ghép lại nó… kỳ quá trời?
Trần Phong Bảo thấy biểu cảm của Cao Lâm Hạo ngày càng quái lạ, cuối cùng cậu ta không nhịn được nữa, phì cười: “Thằng ngu, đó là tiếng Anh cấp 6… mày lo phân biệt rõ he she it trước đi rồi tính tiếp.”
Cao Lâm Hạo: “…”
Trần Phong Bảo cười Cao Lâm Hạo xong thì nằm nhoài ra nhìn bài thi trong tay anh Lan, lắc đầu, không biết là lo lắng cho ai: “Sắp có người phải thức trắng đêm rồi đây.”
Từ ngày đầu tiên Phí Lan lôi quyển sách mới tinh ra, đám bọn họ đã biết, vị trí đầu khối sắp phải thay tên rồi.
Nếu anh Lan của bọn họ đã quyết định rồi thì nhất định sẽ không khách sáo với bọn hay tự xưng là “học sinh xuất sắc” kia, chắc chắn bọn nó chưa được chứng kiến “học sinh xuất sắc” chân chính đỉnh như thế nào.
Xuất sắc, phải là độc chiếm và tàn sát.
Tựa như Phí Lan ở những năm cấp hai, không bao giờ bị lung lay địa vị.
Diệp Lệnh Úy rũ mi mắt nghe bọn họ tám nhảm, cậu không uống thêm ngụm sữa nào nữa. Cao Lâm Hạo nhìn nó bằng ánh mắt trông mong, chuẩn bị duỗi tay ra nhận lấy cái chai, nhưng cậu ta không ngờ rằng, Diệp Lệnh Úy lại đặt chai sữa lên bàn Phí Lan.
Phí Lan nhìn sữa bò sóng sánh trong chai thủy tinh, chất lỏng màu trắng va vào thành chai rồi lại chảy xuống.
Hắn đặt chai sữa sang một bên rồi quay đầu nhìn Diệp Lệnh Úy.
Cậu đang kề sát vào bàn, lúc giương mắt lên, hàng mi cậu cũng nâng lên theo, trông cực vô tội, đơn thuần.
Cao Lâm Hạo lặng lẽ đưa tay ra sau lưng Phí Lan, nói nhỏ: “Anh Lan chưa bao giờ ăn uống đồ thừa của người khác, vẫn nên để tôi đảm nhiệm…”
Chưa kịp nói chữ “đi”, cậu đã bị Phí Lan liếc.
Nếu ánh mắt của Phí Lan có thể hóa thành thực thể, Cao Lâm Hạo nghĩ chắc bây giờ cậu ta đã bị Phí Lan đâm cho bị thương khắp người.
“Làm gì đấy?” Phí Lan từ tốn hỏi Cao Lâm Hạo.
Cao Lâm Hạo cho là anh Lan muốn uống, cậu ta đã chuẩn bị văn vở và biểu cảm để đối phó, nhưng Phí Lan chỉ cầm bình sữa lên, sau đó ung dung vòng qua đặt xuống trước mặt Diệp Lệnh Úy: “Tự uống đi.”
Tầm mắt của Diệp Lệnh Úy bị bình sữa cản trở, cậu hơi nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái: “Tôi uống không hết, nhiều quá.”
“Bị say sữa.” Diệp Lệnh Úy nghiêm túc giải thích.
Phí Lan không thèm để ý đến cậu, quay lưng lại, hờ hững bảo: “Ngoan, tự uống đi.”
Diệp Lệnh Úy nhìn Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo lập tức hiểu ý, chẳng thèm duỗi tay ra, nghểnh cái cổ sang định cắn lấy ống hút. Cậu ta đã tính toán sẵn, bằng thực lực của mình, tỉ lệ bị anh Lan phát hiện chỉ là 1/100.000.
Ai ngờ miệng cậu ta chưa kịp đụng tới ống hút, cậu ta chợt cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó lành lạnh giữ lại, khiến cậu không thể động đậy.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Phí Lan quét qua, lòng Diệp Lệnh Uý tê rần, lập tức ôm mặt: “Cao Lâm Hạo muốn hôn tôi.”
Cao Lâm Hạo: “Tôi nào có!”
Vẫn quậy chưa chịu yên.
Phí Lan không thèm để ý tới hai kẻ nhạt nhẽo này, đưa tay ra cầm lấy chai sữa của Diệp Lệnh Úy. Dáng vẻ ngậm ống hút của hắn rất dịu dàng. Chỉ có nửa bình, chưa đến 150ml, Phí Lan uống hết rồi ném chai vào sọt rác cạnh bàn, nhìn Diệp Lệnh Úy: “Vui chưa?”
Đôi mắt Diệp Lệnh Úy cong cong: “Vui lắm.”
Cao Lâm Hạo sững người, cậu ta ngồi ở chỗ mình, bỗng dưng ý thức được rằng, thật ra ngay từ đầu Diệp Lệnh Úy đã định đưa sữa bò cho anh Lan rồi, vòng tới vòng lui, cuối cùng Diệp Lệnh Úy cũng bắt anh Lan uống hết nửa bình sữa kia.
Cậu ta thở dài, cuộc đời sao mà thất bại, nửa bình sữa cũng không chiếm được.
–
Tiết tự học buổi tối.
Trán Lâm Sơ Đông túa đầy mồ hôi, tay cậu ta nhét trong túi áo đồng phục, căng thẳng bước trên hành lang.
Khi đi ngang qua lớp, cậu ta lén nhìn Diệp Lệnh Úy mấy lần, Diệp Lệnh Úy rất thích nằm dài ra bàn. Cô bạn ngồi phía trước có tính tình rất nóng nảy, tên là Ngô Mộng. Thứ cô bé quý nhất chính là mái tóc dài của mình, mà hiện tại, cục cưng tóc dài của cô bé đang nằm trong tay Diệp Lệnh Úy, được cậu cuốn lại thành lọn.
Lúc đi ngang qua, Lâm Sơ Đông vừa lúc nghe thấy Diệp Lệnh Úy khẽ hỏi Ngô Mộng: “Chị ơi, đẹp không?”
Lâm Sơ Đông nắm chặt đồ trong tay, mắt cậu ta tràn ngập vẻ bất an. Hiện giờ chắc trong toilet không có người, vào tiết tự học buổi tối, học sinh không được phép kiếm cớ đi WC.
Cậu ta ra ngoài siêu thị mua thuốc lá, trong khoảng thời gian này cậu rất áp lực. Lý Lam nghỉ kiểm điểm ở nhà, dồn hết tâm tư lên người Lâm Sơ Đông. Ngoài những lúc Lâm Sơ Đông làm bài thì kể cả giờ ăn cơm cô ta cũng luôn lải nhải bên tai cậu rằng phải đạp Diệp Lệnh Úy dưới chân mình.
Cô ta đổ hết tội lỗi lên Diệp Lệnh Úy, do cậu nên giờ cô ta mới bị như vậy. Lâm Sơ Đông muốn giải thích cho mẹ mình hiểu, nhưng đổi lại chỉ là cơn tức giận của Lý Lam.
Lâm Sơ Đông không quen bật lửa châm thuốc lắm. Xuyên qua làn khói trắng lượn lờ, cậu ta bắt gặp gương mặt uể oải tiều tụy và ánh mắt bất an của mình trong gương.
Dường như hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc Diệp Lệnh Úy không còn thích mình nữa.
Nghĩ đến đây, ruột gan Lâm Sơ Đông như quặn thắt lại.
Khói sặc vào đường thở, Lâm Sơ Đông ho dữ dội. Tay cậu ta víu lên bồn rửa tay, ho đến ứa nước mắt, nhưng cậu ta không thể xác định mình khó chịu vì bị sặc hay bởi điều gì khác.
“Đang yên đang lành sao lại học hút thuốc?”
Một tiếng nói hắt xuống từ trên đỉnh đầu. Điếu thuốc trong tay Lâm Sơ Đông bị lấy đi, Hạ Hoán nhét điếu thuốc vào miệng mình một cách điêu luyện, rít thuốc vào họng, phả ra đằng mũi, kết hợp với gương mặt của hắn, khiến người ta cảm thấy kỳ dị đến lạnh cả sống lưng.
Dáng vẻ hiện tại của Hạ Hoán hoàn toàn không giống thường ngày.
“Thấy không? Đây mới là hút thuốc.” Mặt Hạ Hoán tỉnh ruồi, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, bỗng hắn phì cười, “Để tôi đoán xem lý do cậu lại hút thuốc nào.”
Không cho Lâm Sơ Đông cơ hội nói chuyện, Hạ Hoán tiếp tục: “Tôi đoán… Là vì Diệp Lệnh Úy đúng không?”
Lâm Sơ Đông há hốc mồm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cậu ta lí nhí đáp: “Sao cậu… biết được?”
Nếu Hạ Hoán cũng học ở Trung học số ba thì việc hắn biết được cũng không lạ. Nhưng hắn mới chuyển trường tới chưa đầy một tuần, sao lại biết được nhỉ? Chỉ bằng mấy thứ tin tức giật tít trên diễn đàn trường sao?
“Việc làm sao tôi biết được quan trọng lắm à?” Hạ Hoán nhìn Lâm Sơ Đông, cảm thấy hơi buồn cười.
“Diệp Lệnh Úy không thích cậu, cậu trưng bản mặt này ra cho ai xem?” Giọng điệu Hạ Hoán đầy giễu cợt, khiến Lâm Sơ Đông không còn đường trốn: “Hiện giờ đã có Phí Lan rồi, cậu yên tâm đi, dù cậu có làm gì đi nữa, cậu ấy cũng không quay đầu đâu.”
Vành mắt Lâm Sơ Đông đỏ lên ngay lập tức. Chính mình cứ cố không nghĩ đến điều đó, cứ mãi lừa gạt bản thân. Đúng thế, hành động của mình, nói trắng ra là vì muốn Diệp Lệnh Úy quay đầu lại nhìn mình, không phải sao?
“Phí Lan…” Lâm Sơ Đông hỏi một cách khó khăn: “Diệp Lệnh Úy và Phí Lan có quan hệ gì? Bọn họ… đang yêu nhau sao?”
Hạ Hoán lắc đầu: “Không phải.”
Lâm Sơ Đông nhẹ nhàng thở ra, cậu ta mặc kệ Hạ Hoán có nói thật hay không, lúc này cậu ta chỉ muốn một cái đáp án để chống đỡ bản thân, thật hay giả đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hạ Hoán trả lời xong lại tạm ngừng trong giây lát, sau đó nói tiếp: “Nhưng còn đáng sợ hơn cả yêu nhau.”
“Hiện giờ, Phí Lan…” Hạ Hoán kéo dài âm cuối ra, ngửa đầu nhìn bóng đèn sắp tắt phụt trong nhà vệ sinh, từ tốn nói: “Là thần bảo hộ của Diệp Kiều Kiều.”