Ngày hôm sau, lúc Tần Tuyên Tuyên đi làm, Phương Phán Phán túm lấy một tờ báo đi đến, kích động mở trang nhất ra cho cô xem.
“Tuyên Tuyên, cô xem, phỏng vấn độc nhất về Tổng tài tập đoàn Minh Khải ở bên cạnh – Đỗ Mộ Ngôn!” Vẻ mặt Phương Phán Phán hơi hưng phấn, “Tôi nghe nói, Đỗ Mộ Ngôn vẫn từ chối phỏng vấn, không ngờ lần này lại trực tiếp lên mặt báo.”
Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn thoáng qua, phát hiện tờ báo Phương Phán Phán cầm trong tay đúng là “nhật báo Ngô thị.” Mà phóng viên thực hiện phỏng vấn là… Lại Hưng!
Đầu Tần Tuyên Tuyên như hiện lên cái gì đó, đúng lúc này Phương Phán Phán chỉ vào một chỗ nhỏ giọng hưng phấn nói: “Tuyên Tuyên, sao tôi cảm thấy đối tượng thầm mến mà hắn nói là cô nhỉ?”
Tần Tuyên Tuyên nhìn theo ngón tay Phương Phán Phán, vừa vặn nhìn thấy đoạn đối thoại kia.”
Phóng viên: Người xưa đều nói, thành gia rồi lập nghiệp, Đỗ tổng, sự nghiệp của ngài đã thành công như vậy rồi, không biết ngài có dự tính kết hôn không?
Đỗ Mộ Ngôn: Tôi rất muốn, nhưng nhà gái không đồng ý. Cô ấy còn chưa chịu đón nhận tôi.
Phóng viên: Tôi quá giật mình, thế mà còn có tiểu thư từ chối con rùa vàng như ngài đây, không biết đối phương là…
Đỗ Mộ Ngôn: Xin lỗi tôi không thể tiết lộ được.
“Tuyên Tuyên, người Đỗ tổng nói là cô đúng không?” Phương Phán nhỏ giọng hỏi.
Tầm mắt Tần Tuyên Tuyên còn dính trên bài phỏng vấn, hơi chột dạ nói: “Sao cô có thể nói vậy chứ?”
Phương Phán Phán nói: “Cô đấy, đừng có nghĩ giấu được tôi. Từ lâu tôi đã cảm thấy ánh mắt Đỗ tổng nhìn cô rất khác rồi, chắc chắn là đã si mê cô, đáng tiếc cô đã là hoa có chủ. Đỗ tổng quá hoàn mỹ, nhưng Tống Kỳ cũng rất tốt, cô từ chối hắn cũng là chuyện bình thường.”
“Tôi đã chia tay với Tống Kỳ.” Tần Tuyên Tuyên biết chuyện này không giấu diếm lâu được liền nói thật
Phương Phán Phán giật mình, “Chuyện khi nào thế?” Dừng một chút, vẻ mặt càng giật mình hơn, “Bảo sao gần đây cô với Tống Kỳ không dính lấy nhau nữa, thì ra đã chia tay. Vậy không phải đúng lúc sao? Bây giờ cô đã độc thân, quá là xứng đôi với Đỗ tổng!”
“Phán Phán…”
“Vô cùng xin lỗi, tôi lắm mồm quá.” Phương Phán Phán thè lưỡi, thật ra cô có thể nhận ra Tần Tuyên Tuyên vẫn còn để ý việc chia tay với Tống Kỳ nên cô không hỏi lý do hai người chia tay, tránh cho Tần Tuyên Tuyên không đau lòng. Cô lại ném tờ báo lên bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên nói: “Tờ báo này cho cô, cứ chậm rãi đọc đi, không cần cảm ơn tôi, Lôi Phong là tấm gương của tôi!”
Đợi Phương Phán Phán đi rồi, Tần Tuyên Tuyên cũng không quan tâm đến tờ báo kia mà tiếp tục làm việc của mình, nhưng vài phút sau, cô lại dừng công việc trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm tờ báo lên.
Bài phỏng vấn này của Đỗ Mộ Ngôn cũng không dài, nội dung lớn nhất là nói về người phụ nữ hắn thích nhưng đối phương lại không đón nhận việc này. Cho dù Tần Tuyên Tuyên không phải quá mức tự kỷ nhưng cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rằng người Đỗ Mộ Ngôn nói không phải là cô. Cô nghĩ, may mà hắn không nói ra, nếu không cô làm sao lăn lộn ở Tụ Mỹ được nữa?
Ánh mắt Tần Tuyên Tuyên không tự giác dừng lại ở tên phóng viên thực hiện bài phỏng vấn – Lại Hưng
Vì sao lại là Lại Hưng?
Nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tần Tuyên Tuyên cảm giác được chút bất thường ở đây. Lại Hưng đột nhiên thay đổi suy nghĩ nhất định là do có chuyện xảy ra, trong đó có phải là có sự can thiệp của Đỗ Mộ Ngôn không? Trước đó vì sao Lại Hưng lại nói hy vọng cô không bị lừa? Đỗ Mộ Ngôn đã che dấu cô điều gì sao?
Tần Tuyên Tuyên suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ đến là Lại Hưng có lẽ chụp được ảnh Đỗ Mộ Ngôn cùng người phụ nữ khác nên mới nói hy vọng cô không bị lừa. Chẳng qua trước khi hắn kịp nói cho cô sự thật thì Đỗ Mộ Ngôn đã biết, rồi hứa hẹn cho hắn lợi ích lớn bảo hắn thay đổi lời nói. Vậy… kẻ trộm trong phòng vệ sinh bênh viện, cũng là do Đỗ Mộ Ngôn chuẩn bị sẵn?
Tần Tuyên Tuyên cảm thấy, sau khi tiếp xúc với Đỗ Mộ Ngôn, sự ôn hòa và phong độ thân sĩ của hắn cũng không giống là đang giả vờ, nhưng dù sao hắn tay trắng dựng lên Minh Khải, nói vậy sẽ có chút thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát không thể để lộ ra ánh sáng của giới thương nhân, cô không phải không thể thừa nhận mặt này của Đỗ Mộ Ngôn, cô cảm thấy cô có thể hiểu được, mà nếu hắn thật sự đã cùng Lại Hưng làm giao dịch gì đó liên quan đến cô thì cô hy vọng có thể biết sự thật mà họ đã giấu.
Cuối cùng là chuyện gì mà Đỗ Mộ Ngôn không muốn cô biết chứ?
Giờ tan tầm, Tần Tuyên Tuyên lại nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, trong điện thoại hắn bày tỏ hy vọng muốn cô hôm nay lại đến bệnh viện thăm hắn. Vốn Tần Tuyên cũng định đi bệnh viện hỏi chút chuyện về Lại Hưng nên dù hắn không nhắc đến thì cô cũng sẽ đi. Cô vừa ra cửa, Lý Tái đã lên đón.
Hai người một trước một sau ngồi lên xe, Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Trợ lý Lý, tôi mạo muội hỏi một câu nhé… Đỗ Mộ Ngôn… có phải anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài không?” Cô dừng lại một chút mới bổ sung một câu, “Nếu anh không thấy không tiện thì không trả lời cũng không sao đâu.”
Lòng Lý tái lộp bộp một chút, vẻ mặt vẫn chân thành thản nhiên, “Tần tiểu thư, chuyện này cũng không có gì không tiện cả, trước kia đúng là Đỗ tổng có người phụ nữ khác, nhưng đó đều là gặp dịp thì chơi thôi, tôi cam đoan với cô là Đỗ tổng đã kết thúc tất cả những mối quan hệ đó từ lâu rồi, bây giờ bên ngài ấy chỉ có một người phụ nữ là cô mà thôi.
Lý Tái vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên, thấy sau khi hắn nói xong cô vẫn không hề thả lỏng thì trái tim nổi lên sự đề phòng. Hắn muốn đánh tan nghi ngờ của Tần Tuyên Tuyên dành cho Đỗ Mộ Ngôn, nhưng trước khi hiểu rõ lý do vì sao cô lại hỏi như thế thì hắn không thể lắm miệng nhiều lời để tránh khéo quá hóa vụng. Hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn biến thành một con heo ngu ngốc bên cạnh Đỗ tổng thì về cuộc đời hắn về sau tuyệt đối không có gì tốt đẹp cả.
“Tần tiểu thư, có phải có ai nói gì trước mặt cô không?” Thấy Tần Tuyên Tuyên nửa ngày không nói thêm câu gì, Lý Tái lại dò hỏi.
“Thật sự không có…” Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng quyết định đem nghi hoặc của mình hỏi ra miệng, “Trợ lý Lý, tôi muốn hỏi một chút, Lại Hưng của “nhật báo Ngô thị” có phải đã có giao hẹn gì với Đỗ Mộ Ngôn hay không?”