Khi Cố Mạc Chi tỉnh lại đã là buổi chiều. Trước mắt cô là trần nhà màu trắng tình tế, xung quanh chỉ có hai màu trắng đen nhàm chán nhưng lại toát lên sự sang trọng. Mùi thức ăn thơm phục lan toả làm cho bụng nhỏ kêu lên tiếng ọt ọt.
Cố Mạc Chi theo mùi thức ăn tìm được gian bếp nhỏ nhắn, bắt gặp Dung Khiêm trong chiếc tạp dề đen đang nấu nướng.
“Tỉnh rồi? Mau rửa mặt rồi tới ăn, có rất nhiều món cậu thích, nhà tắm trên lầu 2”
Cố Mạc Chi thở dài nhìn hắn rồi quay đi. Lúc lâu sau lại quay lại.
Dung Khiêm bày biện đủ món. Đã lâu rồi không ăn đồ hắn nấu, dư vị thật đáng nhớ.
“Việc mình nhờ cậu….”
Dung Khiêm né tránh, chỉ cười nhẹ thúc giục cô ăn hết.
Xong xuôi mọi việc…
“Khiêm. Việc mình nhờ cậu…”
Dung Khiêm đột nhiên ẵm Cố Mạc Chi để cô ngồi trên đùi mình, giữ chặt không cho cô có cơ hội vùng vẫy.
“Không phải nói gì. Mạc Chi… Mình sẽ không tìm cho cậu một người đàn ông. Đừng để lần đầu của cậu cho một người xa lạ chỉ vì tên điên Dung Giai đó”
Hắn rất ít khi chửi mắng một ai đó nhưng ngày lúc này lại buông lời cay độc với người anh trai trên danh nghĩa của mình.
“Khiêm…mình hiểu ý cậu. Nhưng biết sao đây? Hàn Lục là em trai của anh ấy ở thế giới này, cậu ta rơi vào tay Dung Giai nhất định sẽ không có kết quả tốt. Mình không thể bảo vệ Ngôn nhưng mình có thể bảo vệ em trai của anh ấy…”
Dung Khiêm đau lòng nhìn Cố Mạc Chi, lòng quặn thắt lại. Cô đau lòng cho Hàn Mộ Ngôn, vậy còn hắn thì sao? Cố Mạc Chi…. Thật tàn nhẫn, tàn nhẫn với một mình hắn… Hắn xiết chặt cô lại, hơi thở nam tính ghé sát tai cô, miệng mấp máy:
” Vậy hãy để mình. Cậu trao cho mình có được không? A Chi… Cậu là người thân quen duy nhất của mình, mình không đành lòng, không đành lòng chút nào….”
Cố Mạc Chi tức giận nhìn hắn.
“Cậu có biết mình đang nói gì không? Ở thế giới hiện thực, mình nợ cậu một mạng sống. Hiện giờ ở nơi này mình không thể làm hại cậu nữa! Lần đầu của cậu phải dành cho người con gái mà cậu yêu, một người con gái trong trắng thuần khiết chứ không phải một người có số phận không mấy sạch sẽ như mình! …”
Dung Khiêm nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại. Hắn dán môi mình lên cánh môi đỏ mọng của Cố Mạc Chi, không ngừng ngấu nghiến, tham lam như một đứa trẻ ngậm kẹo. Hắn nắm tay cô lại không để cô vùng vẫy, hắn lợi dụng thân hình cao lớn mà áp chế Cố Mạc Chi nhỏ nhắn.
Đến khi hô hấp khó khăn, hắn mới tiếc nuối buông Cố mạc Chi ra, lau từng giọt nước mắt trên má Cố Mạc Chi.
Chỉ thấy từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống bàn tay run rẩy của mình. Đó là nước mắt của Dung Khiêm… Nhưng sao hắn lại khóc? Trong chiếc lát, Cố Mạc Chi không rơi nổi nước mắt nữa, mọi sự tức giận tan biến. Có lẽ, đã ở cùng nhau quá lâu nên cô đã hiểu tường tận còn người Dùng khiêm và dung tha cho mọi điều hắn làm.
Dung Khiêm đau khổ nói từng lời.
“A Chi… Mình yêu cậu, người mình yêu trước giờ chỉ có cậu! Mình yêu cậu đã mười mấy năm rồi, cậu còn không nhận ra sao?”
“Cố Mạc Chi… Xin cậu, đừng để cho kẻ khác chạm vào được không? Hãy để mình, hãy để mình giúp cậu… Đừng từ chối mình, mình sẽ đau, sẽ sợ… A Chi à…”