– Tiểu Nghi, con thấy sao rồi?
– Mẹ…
Nghe tiếng bà cô quay đầu lại, cất tiếng chào hỏi.
– Ngoan, con thấy khoẻ hơn chưa?
Bà đi đến, ân cần nắm lấy tay cô hỏi han.
– Con đỡ hơn nhiều rồi ạ.
– Con đừng nghĩ nhiều quá, đứa bé dù sao cũng đi rồi, việc quan trọng bây giờ là sức khoẻ của con, con chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sau đó sẽ lại có thai thôi cho nên đừng buồn, đừng nghĩ nhiều nữa nghe không.
Bà quan tâm an ủi cô.
Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Cô nghiêm túc nhìn bà.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của cô bà không nói nữa, bàn tay nắm tay cô vỗ vỗ ý bảo cô cứ nói.
Mẹ, con muốn ly hôn với Phong.
Vừa nói cô vừa để ý sắc mặt của bà.
Con đã suy nghĩ kĩ chưa?
Bà có chút bất ngờ khi chuyện cô muốn nói lại là chuyện này.
Dạ, con thật sự đã suy nghĩ rất kĩ, những ngày qua những gì đã xảy ra cũng đủ để thấy từ đầu đến cuối một chút vị trí trong tim anh ấy con cũng không có, Phong không yêu con, trong lòng anh ấy không hề có con, con cũng không thể cưỡng cầu, ép buộc anh ấy yêu con, hơn một năm qua là quá đủ rồi, con muốn trả tự do cho Phong để anh ấy có thể bên cạnh người mình yêu.
Cô bày tỏ lỗi lòng của mình với bà, mong bà chấp thuận.
Con mong mẹ chấp thuận.
Haizzzz…
Bà thở dài, nắm tay cô chặt hơn.
Là Lâm gia có lỗi với con, là Lâm gia ta vô phước mới để lỡ con dâu tốt như con.
Bà cảm thán.
Nếu con đã quyết định vậy ta cũng không có gì để nói. Dù sao cũng do Mặc Phong sai trước, cũng một phần do ta không biết dạy con khiến nó làm khổ con, thật lòng xin lỗi con.
Không, không phải đâu, mẹ rất tốt, được làm dâu của mẹ thời gian qua là phần phước của con, chỉ là con và Phong có duyên không phận.
Cô ôm lấy bà, hai người ôm nhau cùng rơi nước mắt.
Mẹ, còn ông nội… con….
Ông cụ Lâm là người đặt nhiều hy vọng vào cuộc hôn nhân của cô và anh nhất, nên chắc chắn khi biết tin cô muốn ly hôn ông cụ sẽ là người đau lòng nhất.
Yên tâm, ta sẽ lựa lời nói với ông nội.
Nhìn ra suy nghĩ của cô, Lâm phu nhân vỗ vỗ tay cô như an ủi.
Bà ở lại nói chuyện với cô thêm một chút rồi rời đi.
👍👍👍⬅️⬅️⬅️