“Thật sao?”
Trương Tình Vũ kinh ngạc.
“Là tập đoàn Đông Quang của thành phố Trường Giang chúng ta sao? Gia Thiên thế mà có thể ngồi lên vị trí quản lý sao? Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế này, thật giỏi! Rất có tiền đồ!”
Tô Quảng cũng không nhịn được mà khen ngợi.
Trong lòng Trương Tình Vũ rất ê ẩm.
Nhìn người khác xem, rồi lại nhìn Lâm Dương, haizz….
“Bố, bố cứ yên tâm đi, Lâm Dương là em rễ họ của con, con nhất định sẽ sắp xếp cho cậu ta một chức vụ.”
Phùng Gia Thiên cười hỏi: “Lâm Dương, cậu quét rác ở phòng khám thì được bao nhiêu tiền một tháng?”
“Hơn hai nghìn tệ.”
Lâm Dương nói.
“Như vậy sao?”
Phùng Gia Thiên gật đầu, đột nhiên vẻ mặt lộ ra chút khó xử rồi nói: “Lâm Dương, cũng không phải là anh họ có thành kiến gì với cậu đâu, là như thế này, bây giờ công ty của chúng ta cũng đã đủ người rồi, nhưng mà cậu cũng không biết làm gì cả, nếu như sắp xếp cậu vào làm trong ngành, nhất định sẽ có dị nghị, cũng có ảnh hưởng không tốt đến tôi, nếu không thì cứ như vậy đi, tôi trả cho cậu bốn nghìn tệ, cậu cứ tới công ty chúng tôi làm đi, nhưng vẫn đi quét dọn như cũ…Cậu cứ yên tâm, cậu cứ đi làm trước đi, về sau anh họ nhất định sẽ thăng chức cho cậu!”
“Cái gì?”
Trương Tình Vũ ngạc nhiên.
“Anh họ, anh hơi quá đáng rồi đấy!”
Rốt cuộc Tô Nhan đang ở trong phòng bếp cũng không nghe nổi nữa, tức giận đi ra nói: “Anh không muốn giúp thì thôi đi, cũng đừng có làm nhục Lâm Dương như vậy?”
“Em họ, anh cũng không có ý đó đâu, chỉ là chế độ của công ty là đúng như vậy thật. Anh cũng không phải là chủ tịch, sao có thể tùy tiện đưa người vào công ty được chứ?”
Vẻ mặt Phùng Gia Thiên bắt đắc dĩ nói: “Huống hồ không phải là cậu ta quét rác ở đâu cũng giống nhau sao? Quét rác ở công ty chúng ta thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, không phải là tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Nhan, anh họ của cháu có lòng tốt giúp đỡ chồng cháu, mà cháu còn có loại thái độ này sao? Cháu có ý gì vậy?”
Tiếu Xuân Nam lạnh lùng nói.
“Tiểu Vũ, A Quảng, các em đã dạy dỗ con mình kiểu gì vậy?
Phẩm chát như thế này sao?”
Phùng Tuần cũng lên tiếng.
Trương Tình Vũ và Tô Quảng có chút sửng sốt, không nói nên lời.
Không khí có chút xấu hỗ.
“Thật ra là như vậy, cũng không thể trách Tiểu Vũ và a Quảng được, bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi, đứa bé cũng đã lớn, làm gì thèm dạy chứ? Xét cho đến cùng, nguyên nhân cũng là do Lâm Dương, anh nghĩ lại xem, nếu như Lâm Dương có bản lĩnh, thì Tiểu Nhan cũng đâu có thành ra như vậy? Thật ra Tiểu Nhan cũng phải chịu đựng áp lực rất lớn, con bé là một người tài giỏi, nhưng lại thiếu một người chồng tốt!”
Đột nhiên Tiếu Xuân Nam nói.
“Đúng đúng đúng, Tiểu Nhan chỉ thiếu một người chồng vừa có bản lĩnh vừa có thê gánh vác được tránh nhiệm mà thôi, con bé phải có được một người đàn ông như vậy thì mới hoàn hảo được, Tiểu Vũ và A Quảng cũng có thể có cuộc sống tốt hơn!”
Phùng Tuần cũng vội vã hùa theo.
Hai người kẻ xướng người họa, trực tiếp lấy tất cả nguyên nhân của các vấn đề ra để cột vào trêи người Lâm Dương.
Gương mặt vợ chồng Tô Quảng nhăn lại, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Lâm Dương cũng mới phản ứng lại được.
Xem ra người một nhà bọn họ đến đây..Là muốn đổi một người chồng cho Tô Nhan sao?
Nghĩ đến cũng đúng, chuyện trong ba năm Lâm Dương không đụng đến Tô Nhan tuy rằng không lan truyền khắp nơi, nhưng cũng có nhiều người biết.
Sau khi biết xong Phùng Gia Thiên chắc là vẫn chưa từ bỏ ý định, hôm nay bọn họ đến đây, chỉ sợ là sẽ can dự vào chuyện này, dẫm lên Lâm Dương, nâng Phùng Gia Thiên lên.
Lần đến đây tiếp theo, chính là khuyên nhủ ly hôn chứ gì?
“Đủ rồi!”
Rốt cuộc Trương Tình Vũ cũng không nhịn được, vỗ mạnh cái bàn rồi quát lớn: “Nếu như các người đến đây để ăn cơm, thì chúng tôi sẽ hoan nghênh, nhưng nêu như các người còn ôm mục đích khác, thì mời rời đi chol”
“Tiểu Vũ, em có ý gì vậy?”
Tiếu Xuân Nam nhíu chặt mày chát vần.
“Có ý gì sao? Tôi nói cho chị biết, Lâm Dương nhà chúng tôi rất là tốt! Cậu ấy và Tiểu Nhan rất yêu thương nhau, ở trong lòng chúng tôi, cậu ấy chính là người con rễ tuyệt vời nhất!”
Trương Tình Vũ tức giận nói.
Lâm Dương nghe xong liền khóc không ra nước mắt.
Trương Tình Vũ là người mắng anh nhiều nhất trong căn nhà này.
“Ha ha, người con rễ tuyệt vời nhất? Ai mà chả biết Lâm Dương có tính tình như thế nào chứ, Tiểu Vũ ơi là Tiểu Vũ, những lời này nói ra thì ai tin? Cần gì phải tự lừa mình dối người như thế?”
Tiếu Xuân Nam khinh thường nói.
TGHIU Trương Tình Vũ tức giận đến mức không nói nên lời.
Sắc mặt Lâm Dương trầm xuống.
“Được rồi được rồi, Xuân Nam, bà ngồi xuống đi! Tiểu Vũ, em cũng đừng tức giận, tính tình của Xuân Nam hơi kϊƈɦ động, nói chuyện hơi thẳng thắn, tất cả mọi người cũng đừng để ở trong lòng.”
Phùng Tuần vội vàng đứng dậy làm hòa.
Nhưng mà trong lòng ông ta lại cười thầm.
Bây giờ tính tình của Trương Tình Vũ càng lớn, như vậy khi cả nhà bọn họ đi rồi, thì bà ấy sẽ càng bộc lộ tính tình với Lâm Dương hơn nữa.
Một khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, bọn họ sẽ thành công.
Tất cả đều sẽ thành công như trong dự đoán.
Vợ chồng Phùng Tuần liên tục cười lạnh.
Phùng Gia Thiên híp mắt nhìn Lâm Dương, sau đó tầm mắt lại nhìn lướt qua phòng bếp, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười vừa khinh thường vừa châm biếm.
“Ba năm trước tôi không có được em, bây giờ, em cũng đừng hòng mà chạy trốn được nữa.”
Trong lòng Phùng Gia Thiên có suy nghĩ đầy hung ác.
Ong ong….
Lúc này, điện thoại trong túi của Lâm Dương rung lên.
Lâm Dương hơi nhướng mày, mắt nhìn thấy một dãy số lạ, do dự một chút rồi mới bắt máy.
“Xin hỏi ngài là ngài Lâm sao?”
“Ông là ai2”
Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Tôi là Mã Hải.”
Giọng nói của người ở đầu bên kia của điện thoại vô cùng cung kính: “Tôi muốn tự mình đến xin lỗi ngài Lâm bởi vì chuyện mà đứa con dại dột Mã Phong của tôi đã gây nên, hy vọng ngài Lâm có thể tha thứ cho tôi.”
“Xin lỗi?”
“Nếu như thuận tiện, thì tôi muốn tự mình gặp ngài Lâm để xin lỗi, tôi đang ở ngay dưới nhà của ngài, không biết bây giờ ngài Lâm có thể mở cửa hay không?”
Mã Hải cần thận hỏi.
“Như vậy sao? Vậy thì được, tất cả lên đây đi, đi lên uống chén trà.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó tắt điện thoại.
“Ai vậy? Bạn bè hay sao?”
Tô Quảng hỏi.
“Hừ, cậu ta cũng có bạn bè sao? Nhất định là điện thoại của mấy kẻ chào hàng.”
Phùng Gia Thiên khinh thường nói.
“Cũng không phải.”
Lâm Dương lấy điện thoại di dộng ra để đặt lên trêи bàn trà, gương mặt không chút thay đổi nói: “Là một người từng trêu chọc tôi, bây giờ ông ta muốn đến đây để xin lỗi tôi!”
“Người từng trêu chọc cậu?”
Phùng Gia Thiên sửng sốt: “Ai thế?”
“Là chủ tịch tập đoàn Đông Quang của các anh, Mã Hải!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.