Nội dung cuộc trò chuyện đã để cho người để ý ở phía sau nghe rõ mồn một. Tạ Lăng Du nhận thấy có điều không đúng cũng không luống cuống, chỉ thầm nghĩ trong lòng sao cái tên Tử Việt này bịa ghê thế, nói cứ như thật.
Hai người đi qua phố xá, vờ tới Tạ phủ. Vừa về tới nơi, Mạnh Nghị liền suy sụp cúi ngằm mặt: “Bây giờ ta đã hy sinh nhiều rồi, nếu sau này ta không kiếm được cô nương nào ngươi phải đền cho ta đấy!”
Tạ Lăng DU cười, choàng lấy cổ hắn dỗ dành: “Yên tâm đi, cho dù chính ta không kiếm được cô nương nào cũng sẽ lo chuyện chung thân đại sự của ngươi với Tiểu Nhị.”
Nói xong, hắn thấy Tạ quản gia vẻ mặt rất phức tạp, nhịn không được hỏi: “Sao Tạ bá lại nhìn con như thế ạ?”
Tạ quản gia thở dài một hơi, khéo léo nói: “Hai vị công tử vẫn nên giữ gìn sức khỏe, chớ có sa đọa.”
Tạ Lăng Du đang suy nghĩ, cảm thấy có chuyện không lành, hắn liền dè dặt hỏi: “Cha con có biết không ạ?”
Đây thật ra là một câu hỏi vô nghĩa. Đến Tạ bá còn biết thì sao cha lại không biết cho được. Thấy Tạ bá lại thở dài, hắn ấp úng nói: “Cha con có giận không ạ?”
Mạnh Nghị cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, tim hẫng mất một nhịp. Này là hắn “dạy hư” Tạ Lăng Du, Tạ bá sẽ không đuổi hắn đi đâu nhỉ?
Tạ bá lắc đầu, cho bọn họ một liều thuốc an thần: “Thừa tướng chỉ nói rằng công tử có kế hoạch của mình. Lão nô nhìn hai vị công tử lớn lên, đương nhiên là hiểu. Chỉ là không thể lấy thanh danh ra đùa được, hai vị phải tự mình cân nhắc đấy…”
Tạ Lăng Du tiến tới ôm lấy Tạ bá một cái, rầu rĩ nói: “Tạ bá chịu tin hai đứa con là được rồi.”
——————
Duyên Hi lâu, trong ám các.
Hán tử râu quai nói say rượu đẩy cửa ra, xé bỏ râu giả, còn có mấy sợi cứng đầu dính lại trên mặt. Mặt hắn chỗ trắng chỗ vàng, trông mà sốt hết cả ruột. Chỉ là vừa thấy ngũ quan đoan chính kia, không phải Long Đoạt thì là ai nữa?
Thanh Khâu Quyết chậm rãi ngáp một cái, cứ như quý hóa lắm mới mở mắt ra hỏi: “Sao rồi?”
Long Đoạt xua tay, cầm lấy túi rượu uống một ngụm rồi mới nói: “Trong lâu không phải người của Trọng Lục. Ta đi theo một chút thấy là đi về hướng Lâm gia ở ngoại ô.”
Thanh Khâu Quyết nhướng mày.
Lâm gia, nhà của Tướng quân Lâm Thành. Người này là cậu ruột của Trọng Lục.
“Chuyện lúc đó có thể nói rằng Lâm Thành cũng góp không ít công. Trước đây ông ta là phó tướng của Trọng Sâm, giờ lại là lưỡi dao sắc chỉ đâu đánh đó của Trọng Lục. Phải tìm một cơ hội làm giảm nhuệ khí của ông ta.” Thanh Khâu Quyết mặt lạnh như băng, cười lạnh nói.
Long Đoạt gật đầu: “Rõ.”
Thanh Khâu Quyết thả lỏng ngửa ra sau, chẳng rõ ý nói: “Mấy con chó của Trọng Lục chắc cũng sắp đi báo tin cho hắn rồi.”
“Công tử liệu sự như thần. Nhóm theo dõi ở chỗ Tạ phủ đã đổi một đợt người mới.” Long Đoạt nói.
——————
Hoàng cung, trước điện Cần Chính.
Có hai người quỳ trên đất. Bọn họ cung cung kính kính, không nghe được chỉ thị thì thì không dám có động tác gì.
Phía trên truyền đến giọng nói uy nghiêm xa cách: “Chuyện trẫm muốn các ngươi theo dõi làm thế nào rồi?”
Hai người kia liếc nhìn nhau, người thấp hơi nói: “Thưa bệ hạ, ta trông ở cửa Tạ phủ mấy ngày. Hai người Mạnh, Tạ này hai ngày trước chắc là nghỉ ngơi, hôm nay lại đến Duyên Hi lâu, dọc đường đi vừa nói vừa cười, cũng… cũng không có gì khả nghi cả.”
Trọng Lục nhíu mày, Chu Hỉ lên tiếng đúng lúc: “Nói kỹ một chút.”
Người cao hơn nhanh chóng bổ sung: “Hôm nay hai vị này đến Duyên Hi lâu bảo là muốn nghe Nhạn cô nương đàn, đi vào chắc khoảng một canh giờ. Đến lúc ra thì mặt mày phấn khởi, trông có vẻ… rất vừa ý cô nương kia.”
Trọng Lục nhướng mày, phất tay. Hai người hiểu ý, khom lưng lui xuống.
Trong một điện to lớn, Trọng Lục ý tứ sâu xa: “Hai vị này đúng là đáng chú ý thật, chân trước đi dạo phố với Hình tiểu thư chân sau đã đi thanh lâu… Nhưng lần này đúng là tiểu tử Tạ gia biểu hiện không tồi.”
Chu Hỉ miệng cười nhưng trong mắt không có ý cười: “Đúng vậy ạ. Tạ công tử chỉ là tuổi trẻ khí lực dồi dào, hơi phong lưu một chút.”
Trọng Lục cười sung sướng, xua tay: “Nam nhân phong lưu một chút cũng không sao, cũng là một chuyện hay.”
Sợ nhất là những kẻ tự xưng là quân tử ra vẻ thanh cao, dầu muối gì cũng không ăn, chỉ hận không thể dùng mạng mà viết mấy chữ “quang minh lỗi lạc, hai bàn tay trắng”, rất khó chơi.
Người mà có lòng tham thì lại dễ khống chế. Lúc đầu có thể còn lại chút lý trí nhưng càng về sau sẽ càng bị dục vong điều khiển như con rối, trầm luân trong mộng vàng.
Trọng Lục đề bút, chậm rãi viết một chữ “Tạ” rồng bay phượng múa, tự mình cười.