Hạ Viêm ánh mắt thâm thúy nhìn Chính Hào và Nguyệt Nga, hắn thật sự muốn xé xác hai kẻ này, nhưng hắn cảm nhận được nếu hắn làm thế Bạch Nguyệt sẽ giận hắn nên hắn cũng chỉ nhìn mà thôi.
Nguyệt Nga sống lưng cảm giác lạnh toát rụt người ra đằng sau Chính Hào trốn đi, Chính Hào cũng không khỏi cau mày nhìn ánh mắt hổ phách của Hạ Viêm dành cho hắn ta.
Chính Hào cũng đã biết chuyện một dị năng giả hệ lôi đã bị tên nhóc Hạ Viêm này cho vô thanh vô tức biến mất, nên hắn cũng có chút kiên kị bởi hắn ta cũng chỉ là dị năng hệ hoả mà thôi.
Lời nói của Chính Hào định nói với Bạch Nguyệt cũng bị hắn nuốt trở lại vào trong, xoay người bắt đầu lên đường.
Tiến tới khu B như đã chia trước đó, nhóm Chính Hào đi vào trước.
Vừa bước vào đã có hàng trăm con thấy ma đang chờ họ, 10 người trong nhóm đầu hết 8 người chật vật đánh thây mà, chỉ có Bạch Nguyệt và Hạ Viêm lại rất thoải mái chậm rãi đánh quái.
Nguyệt Nga được Chính Hào bảo vệ phía sau nên cô ta cũng thấy được một màn nhàn rỗi của Bạch Nguyệt, hầu như đám thây ma đó điều ùa sang bên phía cô ta, trong khi bên Bạch Nguyệt lại không có một con nào.
Nhìn mọi người cùng Chính Hào vất vả, cô ta không khỏi câm phẫn nhìn Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt chẳng thèm quan tâm ánh mắt của cô ta, chỉ cần nhóm người không có ai rơi vào nguy hiểm thì cô cũng lười ra tay.
Mất gần một tiếng đồng hồ, nhóm đầu tiên mới dọn dẹp được kha khá thây ma, chín nhóm còn lại cũng bắt đầu gia nhập, một nữa chia ra thu thập lương thực cùng vật dụng cần thiết, một nữa tiếp tục cùng nhóm đầu dọn dẹp thây ma xung quanh khu vực họ đang đứng.
“Bạch Nguyệt, cô có ý dùng tinh thần lực cho lũ thây ma đó tấn công chúng tôi phải không?” Nguyệt Nga tức giận nói.
“Ta đâu có dư sức mạnh đến vậy, cô yếu đuối nhất trong đội không giúp ích được gì lại có mặt mũi đứng đây chất vấn ta sao!”
Bạch Nguyệt cười kinh miệt nhìn Nguyệt Nga, nếu cô muốn dùng tinh thần lực cho thây ma tấn công bọn họ, thì không phải chỉ có mấy trăm con này đâu, mà phải tính tới một đội quân hàng triệu con kìa.
“Cô…” Nguyệt Nga tức đến không thở được, cô ta liền xoay người tìm Chính Hào cáo trạng:”Hào ca, anh xem cô chính là cố ý hãm hại chúng, nếu cô ta không làm thì tại sao bên phía cô ta không có một bóng dáng thây ma nào, trong khi thây ma bên lại đổ dồn hết qua chúng ta chứ.”
“Bạch Nguyệt cô giải thích thế nào đây?” Chính Hào nghe Nguyệt Nga nói thế hắn cũng nghi ngờ nhìn cô, chính hắn và những người khác cũng thấy như vậy mà.
“Ta có tố chất thây ma không thể lại gần, các người có ý kiến gì sao?” Hạ Viêm mắt hổ phách lạnh lẽo nhìn Chính Hào và Nguyệt Nga đang làm khó dễ Bạch Nguyệt mà cất lời.
Chính Hào nghe thế cũng không nói gì thêm, hắn hiện tại vẫn không thể chọc vào tên nhóc Hạ Viêm này được vẫn là thôi đi.
Nguyệt Nga có chút không cam lòng như cũng chẳng thể làm gì được cô, đành cùng Chính Hào tìm một chỗ ngồi nghĩ ngơi.
“Bạch Nguyệt, chúng tôi không có cùng suy nghĩ như cô ta, mong là cô không cảm thấy chúng tôi cũng sẽ như cô ta.”
Một người trong 7 người còn lại trong nhóm đầu lên tiếng, cô hơi nhìn người đó, hắn là Sông Từ dị năng lôi, nếu cô nhớ không lầm sau này hắn sẽ là cánh tay đắc lực của Chính Hào.
Hắn cũng là kẻ được thừa hưởng dị năng thời gian khi nhật thực qua đi, còn có một người nữa tên là Hà Khuê dị năng giả không gian gia nhập khu C, và trở thành trợ thủ đắc lực của Chính Hào.
“Cô ta đầu óc có chút chậm chạp ta cũng chẳng để ý cô ta làm, nhận lấy đi.” Bạch Nguyệt khẽ cười, giả vờ đưa tay vào trong ba lô lấy ra 7 chai nước thảy qua cho Sông từ.
Hắn hiểu ý của Bạch Nguyệt liền cảm ơn, cầm lấy 7 chai chia đều cho 6 người còn lại. Nước cô đưa không phải đơn giản là nước khoáng, mà bên trong nó chứa đựng khả năng phục hồi sức mạnh tinh thần rất lớn.
Bảy người uống được vào chai nước cô đưa, tất cả mệt mỏi liền biến mất, sức mạnh trong cơ thể bọn họ cũng phục hồi lại như ban đầu, cả bảy người không khỏi đưa ánh mắt cảm kích nhìn cô.