Nói xong Hà Chấn Kiệt tiếp tục cất bước về phía trước, Thiên Tuệ đứng yên tại chỗ vài giây, vì đại cuộc sau này mà nhẫn nhịn. Cô ta giả vờ bình thản đuổi theo Hà Chấn Kiệt, tươi cười nói: “Đùa chút thôi mà, có cần nghiêm trọng như vậy không?”
Hà Chấn Kiệt vẫn đi thẳng một mạch, hai tay luôn đút trong túi quần tây đồng phục, lạnh nhạt ám chỉ: “Cậu muốn gì, chính cậu là người rõ nhất.”
Bước chân của Thiên Tuệ vô thức chậm lại, hô hấp cũng bỗng trở nên nặng nề.
Buổi chiều tối cùng ngày, Nghiêm Nhất Thành và Hà Chấn Kiệt vẫn đến quán ăn làm thêm như mọi khi, khác ở chỗ hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Tuệ đến làm việc.
Trước đó trong quán chỉ có duy nhất một nữ nhân viên làm ở vị trí thu ngân, Thiên Tuệ là cô gái thứ hai được nhận dựa vào mối quan hệ quen biết với Hà Chấn Kiệt. Chưa rõ tốt xấu nhưng chung quy vì nữ hiếm nên đồng nghiệp nam hầu như đều ưu ái đối đãi rất nồng nhiệt.
Đợi mãi đến lúc nghỉ ăn cơm, những người độc thân trong quán mới có dịp xin số điện thoại và tài khoản mạng xã hội của Thiên Tuệ để kết bạn.
Mặc kệ đám thanh niên chỉ lớn hơn vài tuổi loi nhoi một góc, Nghiêm Nhất Thành thư thả mang phần cơm hộp được chính tay Hình Sở Nhan chuẩn bị ra để ăn tối.
Ngồi ở bên trái Nghiêm Nhất Thành, Cẩn Nam chống thái dương nhìn qua Hà Chấn Kiệt ngồi phía bên phải của anh, bất chợt cất tiếng hỏi: “Chấn Kiệt, cậu đang đặt đồng hồ ở Thụy Sĩ à?”
“Ờ, sao anh biết?” Hà Chấn Kiệt vừa múc canh vào chén, vừa lơ đễnh hỏi ngược lại.
Cẩn Nam không đáp, lại tiếp tục hỏi: “Nghe nói cậu có ý với tôi?”1
Phụt!
Hà Chấn Kiệt vừa mới húp một ngụm canh lớn, nghe Cẩn Nam hỏi cậu ta lập tức phun hết ra ngoài, số canh trôi đến cổ bị nghẹn lại gây ho sặc sụa đỏ hết cả mặt mày.
Đợi cơn ho qua đi, Hà Chấn Kiệt cố ổn định nhanh nhịp thở quay phắt qua Cẩn Nam, nghiến răng bức xúc: “Ai nói? Hà Chấn Kiệt tôi thẳng băng không một chút tì vết, đứa nào dám đồn bậy?”
Bộ dạng ung dung của Cẩn Nam không đổi, con ngươi khẽ chuyển động liếc sang Nghiêm Nhất Thành, trả lời Hà Chấn Kiệt nhưng cố ý cho anh nghe thấy: “Sở Nhan, em ấy nói cậu đặt đồng hồ ở Thụy Sĩ để tỏ tình tôi.”1
Cơn hùng hổ của Hà Chấn Kiệt chớp mắt liền dịu lại, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã nhận ra cảm giác không lành. Cậu ta hốt hoảng vội lay tay Nghiêm Nhất Thành vẫn đang thong thả ăn cơm, gấp gáp cầu cứu: “Tiêu rồi, liệu có phải Sở Nhan ghim chuyện lúc trước tao giả vờ giành mày nên cô ấy muốn bẻ cong tao không? Nhất Thành, dù gì tao với mày cũng là bạn, mày không thể vì bạn gái mà bỏ mặc tao…”
Nghiêm Nhất Thành bị Hà Chấn Kiệt lay đến lắc lư cả cơ thể, không thể yên bình ăn cơm, anh từ tốn nắm lấy bàn tay cậu ta đang đặt trên vai mình kéo xuống chuyển thành hành động bắt tay, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu, đừng có tự hù mình.”
Ngừng lại một chút, Nghiêm Nhất Thành sơ ý để lộ sự hứng thú, buộc miệng phát ra tiếng lòng: “Nếu thật thì Sở Nhan lợi hại nhỉ? Mặc dù khoe khoang có hơi kỳ nhưng phải thừa nhận bạn gái tao đánh ghen giỏi thật.”
“…” Hà Chấn Kiệt được phen chấn động trong lòng, biết không thể trông cậy vào tên bạn thân lụy tình, ánh mắt cậu ta vờ như vô tình nghía trộm qua phía Cẩn Nam dò xét.
Chạm mắt nhau, Cẩn Nam nhếch môi cười như không, thẳng thừng tuyên bố: “Tôi là bisexual.”1
Hà Chấn Kiệt giật mình trợn trừng mắt, gằn giọng mắng: “Đồ điên, tôi thẳng!”1
“Okay.” Cẩn Nam nhướng mày một cái, điềm nhiên khiêu khích: “Để rồi xem.”1
Hà Chấn Kiệt: “…”1
…
Bisexual: Song tính, lưỡng tính, người bị hấp dẫn bởi cả phái nam lẫn phái nữ.