AK47: Là khẩu súng quốc dân của Nga. Đây là hung thần của Thế chiến 2 khiến quân Phát xít phải đầu hàng Nga.
SKS: Khẩu này độ chính xác tầm xa khỏi chê.
FAMAS: Khẩu này có tốc độ xả đạn cực kỳ nhanh nhưng bù lại sát thương sẽ giảm dần theo khoảng cách, tức là kẻ địch càng ở xa thì sát thương gây ra bởi FAMAS khi trúng địch càng ít.
Bên cạnh đó, những thùng hàng khác có đạn dược, súng ngắn ổ xoay. súng bắn tỉa.
Đến khi cô cùng Rin và Ken kiểm tra xong các loại sắt vụn thì đã xế trưa, và cho người đem tất cả sắt vụn trở về tổ chức và bắt đầu lên đơn để đưa cho bên quân đội.
Sắp xếp xong mọi việc, cô đã một mình lái xe rời khỏi bến cảng.
…
Trên đường đi, cô nối máy điện thoại cho anh trai mình, chờ đầu dây bên kia bắt máy cô mới lên tiếng: ” Anh, em đã cho người vẫn chuyển lo sắt vụn đó về tổ chức rồi. “
” Ừ, vậy giờ em đang ở đâu? ” Anh Tư Vương Thừa Quân ngồi ở trong phòng làm việc nghe đàn em báo cáo việc điều hành các hoạt động khác như sòng bạc, quán bar…
Vương Tuyết Băng cười nhạt trả lời: ” Em đang lái xe đến trung tâm mua ít đồ. Anh không cần lo lắng. “
” Anh biết, nhưng dạo này Itali không mấy an toàn, em nhớ cẩn thận đó biết không. ” Vương Thừa Quân lên tiếng căn dặn, hơn nữa không phải vì anh lo lắng hành tung của cô bị lộ, chỉ là dạo này giới Hắc Đạo không mấy yên ắng mà thôi.
Còn về những người đó nếu động đến em gái anh e rằng là mồ xanh cỏ ấy, vì đừng nên đánh giá vẻ bề ngoài của con bé trong mảnh mai yếu ớt, nhưng thân thủ lại vô địch đấy.
Nghe thấy giọng nói lo lắng cho mình, cô chỉ cười đáp: ” Anh, em chưa bao giờ để mình chịu thiệt. “
Cúp máy, Vương Thừa Quân cùng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sáu mắt nhìn nhau, cảm giác phải ngẩm nghỉ lại cuộc đời mình rồi.
Rốt cuộc là những kẻ không có mắt nào sẽ đụng đến cô chắc nhanh thôi cả cái nước Itali này sẽ có nhiều mồ xanh cỏ rồi.
…
Ở trung tâm mua sắm.
Cô vẫn mặc bộ vest đen và áo khoác dạ cùng với kính râm che nửa mặt với đôi boss cổ cao màu da thông thả bước vào bên trong để mua ít đồ cần thiết.
Trong lúc cô đang mãi mê chọn lựa đồ, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, những ánh mắt ấy không hề tốt đẹp chút nào.
Như cảm giác được, môi khẽ nhếch, xem ra những con người này không muốn để cô hiền dịu thục nữ rồi.
( T/g: rồi chị hiền dịu dữ chưa )
Nhân viên bán hàng nhìn cô cũng phải ngây người, chỉ nhìn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với cách ăn mặc của cô liền biết cô là người có tiền, khí chất ngời ngời, chỉ là khí lạnh quanh cô rất giống với vị lão đại đứng sau trung tâm mua thương mại, ở họ cô ta cảm giác được một thế lực vô hình nào đó khi tiếp xúc với nhau.
Cho dù là vậy, nhân viên vẫn lễ phép nói: ” Thưa tiểu thư, những món này của cô hết ba vạn tệ ạ. “
Vương Tuyết Băng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, đang tính lấy ví để đưa thẻ cho nhân viên thanh toán thì không biết từ đâu xuất hiện một tên đàn ông lớn tuổi, hói đầu, bụng mỡ, vừa lùn, vừa xấu lại còn nhìn cô như nhìn các cô như các cô hầu rượu ở hộp đêm.
Lão ta nhìn cô với vẻ mặt háo sắc, cười lớn bảo: ” Cô bé, nãy giờ anh chú ý em lâu rồi. Sau nào, có muốn cùng anh trò chuyện làm quen không? “
Vừa nói, lão không nhịn được muốn tái mái tay chân với cô, lão liền đưa bàn tay mập mỡ của mình vòng ra sau eo để ôm cô.
Nhận thấy hành động của lão, cô lách người tránh đi, dùng bản bàn tay nhỏ nhắn bóp gẫy xương cổ tay của lão, nhoẽ miệng cười hỏi: ” Ông không cần bàn tay của mình nữa à? “
” Aaaaaaa…. nhẹ chút…” Lão ta thất thanh hét lớn, mặt mài cũng trở nên tái mét vì đau. Trên trán lão cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhân viên bán hàng và những vị khách đang đi dạo xung mua đồ nghe thấy tiếng thang đau thất thanh của lão cũng phải sửng người.