“Giải quyết vấn đề? Anh không tạo ra vấn đề cho tôi thì việc gì phải giải quyết? Anh chê con gái anh chưa đủ rắc rối đúng không? Bao nhiêu năm qua, đến một cái váy bình thường tôi cũng không dám mua cho nó, anh nhìn xem vợ anh đã mua cho con gái tôi cái thứ gì đi?”
“Vương Liên Hoa!”
“Có giỏi thì anh dẫn hết con gái anh đi, đừng có đẩy hết cho tôi rồi lại chê tôi không biết dạy!”
“Cô! Đừng có gây sự ở đây.”
“Hừ, anh để ý danh tiếng à, tôi không sợ đấy thì sao?”
“Được, cô muốn nói gì cũng đừng nói ở đây, để sau chúng ta nói riêng với nhau, thế được chưa?”
“Anh tưởng tôi muốn nói à? Là do anh khơi mào trước chứ? Phòng bệnh số bao nhiêu? Có phải đi nhầm rồi không?”
“Chờ Lý Húc đỗ xe xong rồi hỏi. Cô bình tĩnh lại đi, đừng phô hết cảm xúc ra thế.”
“Không nhọc anh lo hộ.”
Thực ra hai người không hề to tiếng, đôi bên đều đang tự kiềm chế cơn giận, tiếng cãi nhau chỉ như hắt qua khoang mũi. Nhưng hiềm vì phòng truyền dịch yên lặng như tờ, vì vậy có thể nghe hết mọi chữ.
Có lẽ nước thuốc đi vào mạch máu làm toàn thân Thịnh Hạ lạnh buốt, chỉ đôi mắt là nóng lên, khoang mũi cay xè.
Trương Chú quay sang, thấy đôi mắt cô bạn đã đỏ quạch.
Cô ngửa lên ép nước mắt chảy ngược vào, chỉ là van nước đã mở nào có dễ khóa lại như thế. Bất giác cô giơ bàn tay đang truyền dịch lên lau, Trương Chú nhanh chóng đứng dậy nắm tay cô giữ lại.
“Đừng cử động, có ống tiêm.” Cậu nói nhỏ.
Ngay sau đó, Thịnh Hạ được kéo vào một vòng ôm mát rượi, động tác của thiếu niên nhẹ nhàng và kiềm chế, tay đỡ sau gáy cô, ghì mặt cô chôn vào lồng ngực cậu, thứ mùi cỏ xanh dưới nắng gắt ùa vào khoang mũi.
Cô nghe bên tai tiếng lồng ngực thiếu niên trập trùng theo nhịp thở, kèm với nó là tiếng cậu từ trên đỉnh đầu, tiếng nói trầm lắng –
“Mình không có khăn giấy… Nhưng, cậu khóc đi.”
Tựa bàn tay ấn nút mở van, ngựa áo Trương Chú bỗng chốc bị thấm ướt.
Cùng lúc đó, Thịnh Hạ cảm thấy đôi tai rực lên như đốt, một đôi tay đã nhẹ nhàng phủ lên nó, một âm thanh như tiếng ù tai từ xa tiến gần, cuối cùng tan vào tĩnh mịch.
Cô khóc trong câm lặng.
Đây đã là lần thứ hai cô khóc trước mặt cậu.
Lần trước đó, cậu nói, mình không có khăn giấy, cậu đừng khóc…
Cánh cửa phòng truyền dịch bỗng bị mở ra, Thịnh Hạ bật thoát khỏi vòng tay Trương Chú, hoảng hốt nhìn ra cửa.
Tân Tiểu Hòa cầm tay nắm cửa, hai mắt mở tròn, trên viết hàng chữ “mình nhìn thấy gì rồi mình nên đi ra không”.
Thịnh Hạ hít mũi sụt sịt, dựa vào gối kê ở đầu giường.
“Trương Chú…” Cô nói, tiếng nhỏ xíu như lời thủ thỉ sát kề.
Tân Tiểu Hòa ngơ ngác nhìn hai cô cậu cứ ra vẻ giấu giếm.
“Cậu ra ngoài trước, được không?” Thịnh Hạ nhìn cánh cửa thông sang phòng theo dõi, “Có lẽ mẹ mình sẽ trút giận vào cậu.”
Trương Chú hiểu ý cô, có lẽ bố mẹ cô sẽ không muốn thấy mặt kẻ đầu sỏ gây họa cậu đây, “Không sao, mình nên chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm…
Trách nhiệm gì kia chứ!
Tiếng Lý Húc từ phòng bên cạnh vọng sang, nói ban nãy vẫn ở đây, để anh ấy đi hỏi y tá.
Thịnh Hạ sốt ruột, đẩy Trương Chú. Cậu đang đứng, cô thì ngồi trên giường bệnh, tay tình cờ đẩy vào… dưới rốn cậu…
Trương Chú cau mày, bỗng nhoẻn miệng cười không ra tiếng, câu đùa chưa kịp thốt khỏi miệng đã va vào cái nhìn nóng nảy lẫn hoảng hốt của cô bạn.
Cậu giấu đi vẻ cười cợt, xoa đầu cô, “Được, thế mình đi trước.”
Tân Tiểu Hòa đứng trơ trơ ngoài cửa, hộp đồ ăn trong tay suýt rơi cả ra. Tình cảnh này, rốt cuộc đã đến bước nào rồi?
Thịnh Hạ cũng ngơ ngác, những sợi tóc trên đỉnh đầu tựa sợi dây dẫn nổ, sắp sửa đốt cô nổ tung.
Sao cậu có thể…
Nhưng bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ những điều này. Trương Chú cực kì phối hợp đi ra khỏi phòng truyền dịch. Thịnh Hạ thở phào, thấy Tân Tiểu Hòa ra hiệu hỏi dò cũng không kịp giải thích, chỉ hắng giọng gọi to: “Mẹ, mẹ tới đấy à?”
Tân Tiểu Hòa hoảng hồn: “Không cần vậy không cần vậy đâu, chỉ đi mua đồ ăn…”
“Ơ, Hạ Hạ, con ở đâu vậy?” Vương Liên Hoa vừa hỏi vừa đi theo tiếng nói.
Tân Tiểu Hòa nghệch mặt.
Thịnh Hạ nói: “Ở bên cạnh, phòng truyền dịch…”
Vừa dứt lời, mấy người lớn đã đẩy cửa đi vào.
Trông sắc mặt Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong có vẻ hơi ngượng ngập.
Không ngờ mình lại cãi nhau ngay cạnh chỗ con gái nằm lâu như thế.
Chẳng biết cô có nghe thấy không.
Tân Tiểu Hòa mở lời: “Cháu chào cô chú…”
“Hôm nay làm phiền cháu nhiều rồi.” Vương Liên Hoa nói, giọng nói dịu dàng như là một con người khác hẳn với ban nãy.
“Không phiền gì đâu ạ, cô khách sáo quá, là việc cháu nên làm thôi. Mình mua cháo với cá rồi, Hạ Hạ mau ăn đi nhé.” Tân Tiểu Hòa nói xong mà suýt nuốt cả lưỡi, huhuhu, bố mẹ Thịnh Hạ trông đáng sợ quá đi!
“Cảm ơn cậu, Tiểu Hòa.”
“Đừng khách sáo thế nữa!”
Thịnh Minh Phong nhìn đôi mắt hoe đỏ của Thịnh Hạ, hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi,” Thịnh Hạ nói, nghĩ tới điều gì lại bổ sung, “Ban nãy rất đau ạ.”
“Đau nên khóc à?” Vương Liên Hoa hỏi.
Thịnh Hạ đáp: “Dạ.”
Hình như Vương Liên Hoa thở phào, hỏi tiếp: “Tham gia hội thao thôi mà sao lại đến mức này?”
Thịnh Hạ: “Sự cố thôi ạ.”
“Thầy Vương lớp con đã nói rồi,” Thịnh Minh Phong lên tiếng, giọng nói từ tốn hiền lành, “Không sao, hội thao ấy mà, cũng khó tránh có va chạm…”
Vương Liên Hoa sầm mặt, “Thế này thì ảnh hưởng bao nhiêu tới việc học, bác sĩ nói bao lâu thì tháo bột chưa?”
“Để con nó ăn trước đi đã!” Thịnh Minh Phong cắt ngang, “Chuyện khác hỏi bác sĩ.”
Căn phòng lặng đi. Tân Tiểu Hòa là người ngoài nên thấy hơi bức bối, Thịnh Hạ để ý thấy, bảo Thịnh Minh Phong đưa Tân Tiểu Hòa về trường trước, tốt nhất là dẫn cả bạn đi ăn cơm.
Tân Tiểu Hòa xua tay: “Không cần không cần, mình ăn ở cửa bắc là được.”
Lý Húc dẫn Tân Tiểu Hòa đi.
Bên ngoài đường phố đã lên đèn.
“Bạn nam kia đâu?” Lý Húc hỏi.
Nói chuyện với người nghiêm túc như vậy khiến Tân Tiểu Hòa đâm cả nể, chỉ trả lời: “Về trước rồi ạ.”
Lý Húc nói: “Đằng kia, có phải cậu ấy không?”
Tân Tiểu Hòa nhìn theo hướng ngón tay Lý Húc chỉ.
Dưới màn đêm lấp lánh ánh đèn, cạnh cầu thang của tòa nhà cao, thiếu niên ngồi bệt dưới đất, khuỷu tay tì trên đầu gối, cầm ngang điện thoại chơi game.
Chỗ này khá vắng vẻ, nếu không nhờ khuôn mặt và khí chất đó thì trông rất giống gã côn đồ lang thang.
Không phải Trương Chú thì là ai?
Hình như thiếu niên cũng luôn để ý người ra vào tòa nhà, chốc lại nhìn sang đây.
Nhìn thấy Tân Tiểu Hòa, cậu phủi mông đứng dậy, điện thoại xoay chuyển giữa những ngón tay rồi được thảy vào trong túi, chân bước về phía họ.
Động tác rất bình thường ở cậu lại có vẻ phóng khoáng ngang tàng.
Gió đêm se se thổi qua tấm áo mỏng manh của cậu.
Lý Húc quan sát cậu một cách kín đáo – tên nhóc “nguy hiểm” như thế ngồi đây canh me rình mò, để Vương Liên Hoa nhìn thấy thì chẳng biết sẽ lo lắng cỡ nào.
Tân Tiểu Hòa: “Trương Chú! Sao cậu chưa đi?”
“Đằng nào cũng không có việc gì,” Trương Chú bối rối đưa mắt nhìn vu vơ, “Sao cậu ra đây, cậu ấy ăn chưa?”
Tân Tiểu Hóa liên tục nháy mắt ra hiệu sau lưng mình còn có người, đoạn trả lời: “Ăn rồi.”
Trương Chú liếc nhìn Lý Húc, gật đầu thay cho lời chào rồi tiếp tục hỏi Tân Tiểu Hòa: “Ăn cái gì?”
Tân Tiểu Hòa: “Cháo thịt nạc, cá đù vàng.”
Trương Chú: “Còn truyền dịch bao lâu nữa?”
“Mình không biết, nhưng ít chắc cũng nửa giờ?”
Trương Chú gật gù.
Tân Tiểu Hòa quay sang nói với Lý Húc: “Vậy anh không cần đưa em về đâu, em về với bạn được rồi.”
Lý Húc nói: “Để anh dẫn hai đứa đi ăn cơm, đã lo cho Thịnh Hạ cả ngày rồi.”
“Không cần không cần đâu ạ, nhà cậu ấy có cơm rồi.” Tân Tiểu Hòa thực sự không thích ở cùng người lớn, chỉ tay vào Trương Chú, “Nhà cậu ấy mở quán ăn, ở ngay cửa sau trường.”
Trương Chú liếc Tân Tiểu Hòa một cái, phối hợp bảo: “Ừm.”
Hàng ăn nhỏ tư nhân, tối không phải buôn bán ư?
Lý Húc rút mấy tờ tiền mặt, chưa kịp đưa thì Tân Tiểu Hòa đã kéo rộc Trương Chú đi, “Thế bọn em đi trước nhé!”
Ngước lên thấy hai người đã đi xa, Lý Húc cười cười, lắc đầu ngao ngán, yên lặng ghi nhớ thông tin nhà cậu bạn kia mở quán ăn.