– Khoai tây là do thần trồng, tất nhiên phải do vi thần ăn thử, nếu như nhân số không đủ thêm vào giáo úy chiết trùng Trình Xử Mặc cũng được.
Tiểu Trình nghe thấy Vân Diệp nói thế cười híp mắt không thấy trời đất đâu nữa, vội đứng ra làm bộ dạng ngời ngời đại nghĩa:
– Vi thần nguyện làm người ăn thử.
– Điềm lành vốn không nhiều, còn phải đem làm giống, lấy một hai củ ra là đủ thí nghiệm rồi, Vân khanh, lấy hai củ được không?
Nói xong đích thân tới hương án lấy hai củ khoai tây nặng một cần đưa cho Vân Diệp.
Vân Diệp nhận lấy khoai tây, tạ ơn thái tử rồi tóm tay Trình Xử Mặc chạy về lều của mình. À, phải nói thêm là trước khi thu hoạch khoai tây Vân Diệp đã ninh thịt bò rồi, hẳn lúc này thịt bò đã chín dừ, thêm vào khoai tây, thế là một nồi thịt bò nấu khoai tây thơm phưng phức sẽ ra đời, nghĩ thôi đã ứa nước miếng.
Về tới lều, Vân Diệp thành thạo cạo vỏ, cắt miếng, dùng nước rửa sạch, rồi đổ hết vào nồi, đóng vung lại xong nói với Trình Xử Mặc:
– Ngửi thấy mùi thịt bò nấu khoai tây thì tới thần tiên cũng chẳng ngồi yên nổi, trước kia ân sư làm vài lần, lần nào tiểu đệ cũng ăn sạch sành sanh, ngay cả dáy nồi cũng dùng bánh vét sạch mới chịu thôi. Hôm nay huynh đệ chúng ta phải phá giới một phen.
Trình Xử Mặc hớn hở nuốt nước bọ gật đầu như gà mổ thọc, món ăn mà ngay cả cái tên kén ăn nhất Tả Vũ Vệ doanh còn nhớ mãi không thôi thì làm sao mà kém được? Cứ như làm ảo thuật biến ra một bầu rượu, làm một hớp rồi đưa cho Vân Diệp, Vân Diệp tu ngay mấy ngụm lớn, ủ bằng nho, chua ngọt vừa miệng, không phải thứ nước rửa nồi có thể so được.
Khoai tây trong nồi được đun chín vàng, bốc ra mùi thơm mê hoặc, lấy một nắm hành dại cho vào, khấy lên vái cái thế là xong. Dùng môi múc ra một miếng khoai tây đưa lên bên mép Trình Xử Mặc, Tiểu Trình đớp luôn, nóng tới phỏng lưỡi nhưng không nỡ nhổ ra, mềm mềm bở bở lại thơm thơm, còn thấm vị thịt bò ngầy ngậy, đúng là món ngon trên đời. Đang lúc huynh một miếng, đệ một miếng vào cảnh giới quên hết vạn vật, không phát hiện ra sau lưng đã đứng đầy người, tới khi gáy bị ăn một phát bợp cả hai mới tỉnh lại.
– Cái đồ bất hiếu, có món ngon không gọi lão phu.
Lão Trình đoạt lấy thìa, chắp tay với thái tử:
– Đợi lão phu nếm xong hẵng luận cũng chưa vội.
Nói xong múc một thìa lớn cho vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức, đầu lắc lư không ngừng:
– Điềm lành đúng là điềm lành, vừa ngon lại vừa no bụng, để lão phu nếm thêm một miếng nữa.
Lão Trình nói xong lại múc một thìa lớn, vừa mới đưa lên miệng thì nghe thấy thái tử nuốt nước bọt nói:
– Cô cũng muốn thử.
Trình Xử Mặc vội chạy đi lấy thìa mới dùng hai tay đưa cho thái tử. Lý Thừa Càn cũng múc một thìa lớn, không biết là hắn có ăn thấy vị gì không, chỉ thấy tần suất múc mỗi lúc một nhanh. Ngưu Tiến Đạt cho một thìa vào nổi nói rằng đang ăn gan rồng tủy phượng. Một nồi thị bò nấu khoai tây vốn không nhiều, làm sao chịu nổi cả đám đông luôn tay múc, thoáng cái đã chẳng còn cả nước canh. nguồn TruyệnFULL.vn
Lý Thừa Càn xấu hổ lau miệng nói với Lão Trình:
– Trình thúc thúc thấy thế nào?
– Ngon, đúng là một thứ lương thực tốt, vừa no bụng, sản lượng lại cao, không kén đất, đất hạn cũng có thể trồng được. Vân tiểu tử nói cho vào hầm có thể lưu trữ một năm, hiếm có nữa là cực kỳ ngon miệng, Đại Đường ta có điềm lành lớn rồi, đứng mừng đáng mừng.
Lão Trình tất nhiên là thổi phồng, xung quanh lại chẳng thấy Lão Trình thổi phồng, luôn miệng phụ họa, đều nói lời Trình đại tướng quân nói chí lý.
– Đại tướng quân nói phải lắm, hẳn phụ hoàng cũng đợi tới nóng ruột rồi, cô phải dâng biểu lên trên, trần thuật điều mắt thấy tai nghe, thỉnh công cho Vân khanh, không biết hai vị thúc thúc có ký tên cùng không? Cô quyết định để 500 tinh tốt Tả Vũ Vệ đưa chum điềm lành còn lại tiến kinh. Việc trọng đại, để Ngưu tướng quân cầm quân, được chăng?
Ngưu Tiến Đạt, Trình Giảo Kim luôn miệng nói phải.
Ngày hôm sau Ngưu Tiến Đạt suất lĩnh 500 tinh tốt kéo chum lớn mang theo khoai tây tiến thẳng về Trường An.