Sau khi bố trí cấm chế Lâm Hiên nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau thể lực cùng pháp lực khôi phục đến trạng thái tốt nhất mới bắt đầu luyện đan.
Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu. Lúc này trong tay hắn đã có hàng trăm viên Thượng phẩm đan.
Ngân Nguyệt Hoa, Lưu Huỳnh thảo đều có, Hằng Tâm Thảo cũng đã mua được.
Nhưng Lâm Hiên không vội luyện đan, vội vàng lần đầu không thất bại mới là lạ.
Đầu tiên hắn lấy ra ngọc giản cẩn thận nghiên cứu luyện đan thuật, thỉnh thoảng hắn cũng rời động phủ tìm kiếm một ít thảo dược luyện chế một số đan dược trị thương hoặc là cường thân kiện thể. Những đan dược này nếu ở thế tục là ngàn vàng khó cầu nhưng đối với tu tiên giả thì không mấy tác dụng.
Theo phân cấp luyện đan sư thì luyện đan dược cấp thấp là mức độ nhập môn. Tuy vậy lần thối luyện thứ hai còn dễ hơn luyện chế hạ phẩm Tẩy Tủy đan, hơn nữa có Hằng Tâm thảo nên Lâm Hiên nắm chắc sẽ thành công.
Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã qua nửa năm.
Nửa năm qua pháp lực Lâm Hiên lại càng thêm tinh tiến, đối với luyện đan thuật cũng có kiến giải nhất định.
Sáng hôm nay hắn quyết định bắt đầu luyện chế cực phẩm Tẩy Tủy đan.
Lâm Hiên lấy từ túi trữ vật ra cái một cái tiểu đỉnh, đỉnh này không biết dùng tài liệu gì nhưng đúc theo lối cổ, mặt ngoài có điêu khắc đồ án tứ thánh thú gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ trông rất sống động. Hắn lại lấy ra mấy khối tinh thạch đem xếp thành đồ án bắc đẩu thất tinh.
“Khởi “
Lâm Hiên đem đỉnh lô ném lên không trung, hai tay khuynh tròn đem linh lực rót vào tinh thạch. Đột nhiên đồ án bắc đẩu thất tinh phát sáng, từ các khối tinh thạch phóng ra các cột sáng tạo thành bảy sắc cầu vồng đem đỉnh lô lơ lửng trên không.
Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ ném lên sau đó đánh ra một đạo pháp quyết vào đỉnh lô.
Chỉ thấy một đạo bạch quang từ trong đỉnh lô bay vụt ra. Bụp một tiếng cái bình nổ thành nhiều mảnh nhỏ. Thượng phẩm Tẩy Tủy đan bị đỉnh lô hút vào, sau đó Lâm Hiên khẽ phất tay áo một cái, Ngân Nguyệt hoa và Lưu huỳnh thảo cũng bị cuốn vào, ngoài ra còn có thêm một loại bột phấn nghiền nát từ Hằng Tâm Thảo.
Sau khi cho nguyên liệu thô vào Lâm Hiên lật tay một cái, một tấm Địa hỏa phù xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi bay đến phía dưới đỉnh lô.
Trước đây Lâm Hiên đã tập luyện trên trăm lô đan dược nhưng cực phẩm Tẩy Tủy đan khẳng định là khó khăn hơn, theo suy đoán của hắn ít nhất phải bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, trong thời gian này chỉ cần có chút sai lầm là tất cả công sức đều uổng phí.
Mà tài liệu trong tay hắn chỉ đủ cho một lô, chỉ cho phép thành công không cho thất bại.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Đảo mắt rốt cục đã bốn mươi chín ngày.
Nhìn đỉnh lô bị hỏa diễm vây quanh Lâm Hiên hít một hơi, hết thảy sự tình đều thuận lợi, lần thối luyện thứ hai không khó mà lại có thêm Hằng Tâm thảo đề cao xác suất thành công, xem ra cực phẩm Tẩy Tủy đan có thể ra lò.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, đột nhiên đúng lúc này một thanh âm va chạm rất nhỏ vào cấm chế truyền đến.
Lâm Hiên nhíu mày sắc mặt trầm xuống. Đúng lúc quan trọng này lại có kẻ đến quấy rầy.
Hắn đánh ra vài đạo pháp quyết ổn định đỉnh lô cùng. Địa hỏa sau đó mới thả ra thần thức quan sát, chỉ thấy một tu tiên giả chừng tứ tuần đang đứng trước động khẩu.
Linh Động kỳ đại viên mãn.
Thấy rõ tu vi người này sắc mặt Lâm Hiên giãn ra đôi chút, trầm tư một lát hắn lưu chuyển linh lực truyền lời: “Đạo hữu, nơi này là động phủ của ta, mời trở về cho!”
Gã trung niên ở ngoài tên là Đàm Minh, nghe tiếng truyền âm thì nhìn cấm chế trước mặt, sau khi do dự một chút nói :”Khách đến từ phương xa, đạo hữu cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, gặp được là hữu duyên sao không mời ta vào”
Lời của đối phương tựa hồ rất khách khí song Lâm Hiên lại cười lạnh một tiếng. Lúc tại Phiêu Vân Cốc hắn có nghe sư huynh cùng trưởng lão nói qua, tu tiên giả khi bế quan tối kỵ có kẻ quấy rầy do rất dễ đến tẩu hỏa nhập ma. Nếu tu sĩ xa lạ mà tới thì tám chín phần là muốn ngư ông đắc lợi giết người đoạt bảo.
Tên gia hỏa này chắc chắc là đang định dò xét, trên mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ âm trầm, đối phương đã có ý bất thiện thì hắn cũng không khách khí. Tiên hạ thủ vi cường Lâm Hiên hít vào một hơi đánh ra vài đạo pháp quyết lên trên cấm chế.
Đàm Minh chờ một lúc lâu không động tĩnh, trên mặt không khỏi hiện lên một tia vui mừng, xem ra hắn hôm nay gặp đại vận là một vị tu sĩ đang bế quan đến quan đầu khẩn yếu, không tiện hành động.
Tuy vậy từ trận pháp bố trí có thể khẳng định đối phương thực lực là không kém, tám chín phần là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Đối phương tu vị càng cao thì gia thân càng phong phú, dù sao hắn không tiện hành động còn sợ cái gì?
Đàm Minh vỗ vào túi trữ vật tế ra một kiện Linh Khí là một thanh đoản thương. Đột nhiên sắc trời trở nên tối sầm, hiện đang là ban ngày nhưng tối tới mức không nhìn rõ cả bàn tay, trên bầu trời hiện một đồ án bát quái thật lớn.
“Huyễn trận?” trong lòng Đàm Minh rùng mình, biết đã lạc vào trận pháp do đối phương thiết hạ.
Đối phương không phải không thể động thủ sao, sao lại còn có thể thao túng trận pháp, chẳng lẽ là hắn phỏng đoán sai lầm?
Ánh mắt hắn chợt lóe lên vẻ giảo hoạt nói:”Đạo hữu, tại hạ không có ác ý!”
“Không có ác ý?”
Lâm Hiên cười nhạt, đối phương xem hắn là tiểu hài tử lên ba sao, hắn tiếp tục đánh ra một đạo hồng quang vào cấm chế.
Nhất thời đồ án bát quái xoay tròn càng lúc càng nhanh, nhất thời vô số giọt hỏa diễm như mưa dội xuống đầu Đàm Minh.
Đàm Minh giật mình vội vàng khởi động lồng sáng linh khí hộ thuẫn sau đó vừa lại đem một bảo vật trông như tấm vải bố tế tế ra, sau khi rót linh lực thì lập tức cuồng trướng lên đến mấy trượng trôi nổi phía trên đầu Đàm Minh.
“Linh khí Phòng ngự?” Lâm Hiên dùng thần thức quan sát bên ngoài thấy nên rất rõ ràng. Trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc cùng hưng phấn. Thấy hỏa vũ bị Linh khí ngăn trở Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết lên trận pháp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bát quái đồ trên bầu trời bắt đầu phát sinh biến hóa, không trút hỏa vũ nữa mà là bắn ra các cột sáng màu đỏ.
Sắc mặt Đàm Minh trầm xuống, hai tay bắt pháp quyết chỉ lên tấm vải bố trên đỉnh đầu, Linh nhất thời biến thành khối cầu đem cả người hắn bao bọc lại.
Thân là Linh Động kỳ đại viên mãn tuy bị khốn trong trận phù nhưng hắn cũng biết việc dùng trận kỳ và trận bàn để bố trận có sự khác nhau rất lớn, trong đó trận phù tiêu hao năng lượng rất nhanh.
Xem tình huống hiện giờ đối phương không thể di chuyển, chỉ có thể dùng một chút linh lực khu động trận pháp mà thôi. Có điều vẻ hưng phấn của Đàm Minh sao qua được thần thức của Lâm Hiên, hắn lật tay một cái đem tấm phù tế ra.
Đột nhiên có tiếng hót trong trẻo vang lên, Thú hồn phù phát ra hào quang mãnh liệt rồi một con quái điểu ba mắt một chân xuất hiện.
“Đi!” Lâm Hiên chỉ tay về phía Thiên Tường Điểu khẽ quát.
Cùng lúc đó phía ngoài động phủ.
Vô số cột sáng màu đỏ như mưa rào trút xuống khiến Đàm Minh phải không ngừng đem pháp lực rót vào trong Linh khí, tuy ăn đau khổ không nhỏ nhưng vẻ mặt hắn càng thêm đắc ý.
Đối phương công kích mãnh liệt như vậy khẳng định là có điều cố kỵ. Đợi năng lượng của trần phù tiêu hao hết hắn tiến vào động trong phủ thu thập tàn cuộc.
Tưởng tượng thấy tu sĩ bên trong là Trúc Cơ Kỳ cao thủ đang lúc khẩn yếu không thể động thủ chỉ có thể mặc cho hắn tùy tiện xử lý, tâm lý Đàm Minh nổi lên nỗi khoái cảm đầy ác ý.
“Chỉ cần kiên trì trong chốc lát nữa” trong lòng Đàm Minh tự nhủ, thè đầu lưỡi liếm khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam ác độc.
Đột nhiên vù một tiếng, tinh quang lóe lên rồi một con quái điểu cực lớn ba mắt một chân lao vọt về phía hắn.
“Hả?” cảm nhận được linh lực dao động cường đại trên thân quái điểu sắc mặt Đàm Minh đại biến, uy áp cùng thanh thế này không kém Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bao nhiêu
… Nửa canh giờ sau.
Trong động phủ bắt đầu ngửi thấy một mùi hương thấm động lòng người, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia vui mừng song lại trở nên chăm chú.
Thời khắc mấu chốt thành đan không được có chút khinh thường, trầm ngâm một lát hắn đem Bích Tuyết Hoàn tế ra rồi không ngừng truyền linh lực vào, rất nhanh một đoàn hỏa diễm màu trắng hiện ra.
Tiên Thiên chi hỏa!
Hỏa diễm này chỉ có Trúc Cơ Kỳ cao thủ mới có thể thi triển, song vào cực phẩm Linh Khí Lâm Hiên cũng miễn cưỡng thi triển ra. Có điều tiêu hao pháp lực rất nhanh không duy trì được bao lâu. Tuy vậy Tiên Thiên chi hỏa là do linh lực biến thành nên thích hợp hơn Địa hỏa trong việc luyện đan.
Lâm Hiên bắt đầu thao túng Tiên Thiên chi hỏa luyện chế đan dược. Sau nửa canh giờ chỉ nghe ầm một tiếng, linh khí bắn ra chúng quanh khiến nắp đỉnh lô cũng bị hất bay lên.
Có điều sắc mặt Lâm Hiên lại trở nên vui mừng, bất chấp mệt nhọc phát ra một đạo bạch quang đem đỉnh lô thu hồi lại.
Cả động phủ tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, nhìn các viên đan dược trước mắt Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ vô hạn. Màu sắc cùng mùi hương hoàn toàn giống trong cổ thư, đan dược còn phát ra ánh bạch quang lóng lánh.
Nhìn ngắm một lát rồi hắn cẩn thận đem cực phẩm Tẩy Tủy đan cùng đỉnh lô thu vào. Sau đó Lâm Hiên khoanh chân đả tọa, tay cầm hai khối tinh thạch để bổ sung pháp lực. Có tinh thạch hỗ trợ nên một lúc sau pháp lực đã bổ đầy.
Nhìn màu sắc hai khối trung phẩm tinh thạch trở nên ảm đạm Lâm Hiên mỉm cười ra khỏi động phủ.
Chỉ thấy năng lượng của Âm Dương Bát Quái trận đã tiêu hao bảy tám phần mà Thiên Tường Điểu cũng có chút mệt mỏi. Lâm Hiên có chút ngạc nhiên. Xem ra thực lực vị khách không mời này không tệ.
Nhưng lúc này thi thể hắn đang nằm trên mặt đất. Lâm Hiên bắn ra một khối hỏa cầu biến nó thành tro bụi.
“Thu!”
Lâm Hiên vươn tay chỉ, hồn phách Thiên Tường Điểu lại hóa thành Thú phù bay về trong tay, hắn không chút đem túi trữ vật cùng kiện Linh Khí phòng ngự của Đàm Minh thu lại.
Sau đó Lâm Hiên đem phi kiếm tế ra. Trong những tiếng ầm ầm Phi Kiếm phát ra hào quang đại thịnh đem tòa động phủ hóa thành đống đá vụn. Hắn hài lòng gật đầu hóa thành một đạo lam quang biến mất tại chân trời.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 34: Khinh suất
