Mã chưởng quầy chỉ chỉ ngón tay vào Lý Hầu La mà dở khóc dở cười: “Đúng là dẻo miệng mà!” Tiếp theo ông lại cố ý nói với Tần Chung: “Chung ca nhi, thúc thấy nương tử này của cháu rất lợi hại đó, về nhà cháu phải rèn luyện mồm mép thêm mới được!”
Tần Chung hơi cong cong khóe miệng, nghiêng đầu chăm chú nhìn Lý Hầu La, nhưng lại không trả lời câu nói vừa rồi của Mã chưởng quầy.
Lý Hầu La thì lại tiếp lời của Mã chưởng quầy ngay: “Mã thúc, thúc đừng dạy hư tướng công nhà cháu, tướng công cháu thương cháu còn không hết nữa là!” Dứt lời, nàng còn tinh nghịch nghiêng đầu liếc trộm Tần Chung, nói bằng giọng lấy lòng: “Đúng không, tướng công?”
Dù biết Lý Hầu La chỉ là đang nói đùa, nhưng Tần Chung lại nhìn Lý Hầu La, trả lời một cách vô cùng nghiêm túc: “Ừm!”
“Đi đi, đi đi!” Mã chưởng quầy nhận lấy bao giấy dầu gói nửa con vịt từ tay Tần Chung, không muốn nhìn cảnh “chướng mắt” này nữa nên phất phất tay đuổi hai người đi. Làm như ông chưa từng thành thân vậy, nhà ông cũng có lão bà tử đó.
(*lão bà tử: cách gọi vợ của những cặp vợ chồng già.)
Lý Hầu La và Tần Chung cùng cáo từ với Mã chưởng quầy, rồi xoay người rời khỏi tiệm sách.
Mã chưởng quầy đứng ở cửa tiệm sách nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ, trên người Lý Hầu La dường như có sức sống vô cùng vô tận, đi đường nhanh như bay, còn Tần Chung thì đi không nhanh không chậm, nhưng cả hai đứng chung một chỗ thì nhìn vô cùng hài hòa….
Mã chưởng quầy còn thấy Tần Chung muốn xách giúp Lý Hầu La một ít đồ, nhưng lại bị Lý Hầu La cự tuyệt, dễ dàng tránh thoát bàn tay Tần Chung. Xa xa, còn nghe thấy giọng Lý Hầu La líu ríu rằng mua cái này ở đâu, cái kia ở đâu, trở về rồi sẽ xử lý thế nào…. Tần Chung trước sau vẫn luôn nghiêng đầu mỉm cười nhìn Lý Hầu La, thường xuyên gật đầu, hoặc nói một câu đáp lại.
Mã chưởng quầy nhìn đến có chút thẫn thờ, trước kia, ông cũng từng cùng nương tử nhà mình hoạn nạn có nhau như thế. Chỉ tiếc, sau khi kiếm được ít tiền, ông lại học theo người khác cưới thêm tiểu thiếp, nhưng nương tử lại chưa từng oán trách ông một câu nào. Ông cũng xem như không biết đến chuyện nương tử âm thầm thương tâm. Hiện tại, người già rồi, mới hiểu được đạo lý hồng phấn rồi cũng hóa thành xương khô, mà ông và nương tử cũng trở thành tương kính như tân*. Người đời thường dùng câu nói tương kính như tân này để hình dung mối quan hệ tốt đẹp của phu thê, lại không biết rằng, phu thê như vậy quả thật có thể chung sống với nhau đến già, nhưng trong đó vẫn tồn tại một tấm màn ngăn cách.
(*tương kính như tân: tôn trọng lẫn nhau.)
Hiện tại Tần Chung còn trẻ, vẫn còn thấy Lý Hầu La mới mẻ, nhưng phu thê chung sống làm sao tránh khỏi việc va chạm. Có mới nới cũ đã thành bản tính của nam nhân. Mã chưởng quầy nghĩ đến đây lại khe khẽ thở dài, nếu Tần Chung cứ sống mãi ở Tiểu Thanh Thôn, thì nhất định có thể bạc đầu giai lão với Lý Hầu La. Thế nhưng, Tần Chung thật sự có thể sống mãi ở Tiểu Thanh Thôn sao? Chờ khi Tần Chung trở nên nổi bậc hơn người rồi, liệu hắn có còn toàn tâm toàn ý đối với Lý Hầu La nữa không?
Mã chưởng quầy lắc lắc đầu, ông thấy được bóng dáng của mình và nương tử thời trẻ trên người Tần Chung và Lý Hầu La. Nếu có thể, ông thật hy vọng Tần Chung sẽ không giống như ông, già rồi, từng trái ôm phải ấp, thời khắc này mới thấy hối hận thì mọi chuyện đều đã qua. Bỏ đi, nếu Tần Chung thật sự trở nên nổi bật, thì hắn cũng là người làm đại sự, tất nhiên sẽ không để nhi nữ tình trường trói buộc. Nam nhân thành công, có người nào không tam thê tứ thiếp đâu? Đành phải xem tạo hóa của hắn.
Lý Hầu La nào biết trí óc Mã chưởng quầy đang tưởng tượng phong phú ra sao, lúc nàng và Tần Chung đến cổng huyện thành, thì xe bò còn đang chờ ở đó.
“Trương thúc, làm phiền thúc chờ lâu như vậy! Sau khi trở về, cháu nhất định sẽ trả thêm tiền thuê xe cho thúc!” Lý Hầu La bỏ túi lớn túi nhỏ lên xe, rồi lấy tấm chăn trên xe bọc kín mít Tần Chung lại, xong xuôi hết mới quay đầu lại nói với vị Trương thúc đánh xe bò.
Hơn phân nửa thôn dân ở Tiểu Thanh Thôn đều họ Trương, cũng không có quan hệ họ hàng gì với Tần gia cả. Gọi Trương thúc chẳng qua là vì tuổi tác ông ấy độ khoảng trung niên mà thôi. Nếu là người già thì sẽ gọi là gia gia.
Vị Trương thúc kia hơi ngại ngùng: “Không cần trả thêm, đã giao trước là bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiêu là được.”
“Vậy sao mà được chứ? Trời lạnh, thúc đã đứng đợi lâu như thế còn gì. Thời gian mà thúc đợi đã bằng với thời gian thúc có thể đánh được một chuyến xe nữa rồi. Nói thế nào thì cháu cũng phải trả thêm tiền mới được.” Lý Hầu La ngồi xuống cạnh Tần Chung, tìm giúp vị Trương thúc kia một lý do để ông ấy nhận tiền.
“Vậy… Vậy ta xin nhận số tiền này vậy!” Trương thúc thấy rất ngại, tuyết rơi lớn như vậy, tất cả mọi người đều ở trong nhà tránh lạnh, làm gì còn ai đi lên huyện, đã suốt mấy ngày trời ông không đánh được chuyến xe nào rồi.
Bánh xe chậm rãi lăng trên nền tuyết dày, lưu lại hai rãnh nhỏ thật sâu trên đường. Sức khỏe Lý Hầu La tốt, trời thế này cũng không thấy lạnh bao nhiêu. Xe lắc lư, Lý Hầu La dựa vào Tần Chung nhắm hai mắt lại.
Tần Chung thấy thế, nhỏ giọng dặn dò Trương thúc đang đánh xe phía trước: “Trương thúc, đánh xe nhẹ thôi!” Tiếp đó thì nhẹ nhàng vuốt bay đi mấy hoa tuyết bám vào tóc Lý Hầu La. Sợ động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức Lý Hầu La, Tần Chung khẽ dịch thân mình, dùng một nửa tấm chăn đấp lên người Lý Hầu La.
Khóe miệng Lý Hầu La cong lên một độ cong rất nhỏ: Rất tốt, nam nhân ấm áp, biết quan tâm!
Sau đó, cũng không biết là không khí quá tốt, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà Lý Hầu La thật sự từ từ ngủ thiếp đi.
“Hầu La, Hầu La….” Lý Hầu La mơ màng mở mắt, liền thấy ngay khuôn mặt Tần Chung đang ở gần sát, miệng còn khẽ gọi tên nàng.
Lý Hầu La đứng dậy duỗi lưng một cái: “Tới rồi?”
Tần Chung gật gật đầu, sờ sờ trán nàng một cái, thấy nàng không có dấu hiệu phát sốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Sau này gặp phải thời tiết như hôm nay thì không thể ngủ ở bên ngoài được!”
Lý Hầu La không mấy để ý mà gật đầu, ôm lấy túi lớn túi nhỏ, thanh toán tiền xe, để Tần Chung đi lên trước, vừa tới cửa thì nàng đã lớn tiếng gọi: “Mẹ, chúng con về rồi!” Giọng nói Lý Hầu La nhẹ nhàng nhưng lại có lực xuyên thấu rất lớn, mọi người ở trong phòng đều nghe thấy.
Tần Tử Viễn là người đầu tiên chạy ra, giống hệt như một chú chó con cực kỳ vui vẻ, miệng cười tươi, hai mắt sáng rỡ đứng bên cạnh cửa: “Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm, hai người về rồi!” Nhóc con nhiệt tình y như đang nghênh đón người thân ở xa lâu ngày mới về thăm nhà.
Hai tay Lý Hầu La đều mang đồ, không cách nào ôm Tần Tử Viễn được, bèn mỉm cười mà nói: “Đúng vậy! Tiểu Tử Viễn của chúng ta ở nhà có ngoan không?”
Tần Tử Viễn vội nói: “Ngoan ạ! Con rất ngoan! Mẹ và bà bảo con làm cái gì con liền làm ngay.”
Lý Hầu La nghe xong thì thấy rất mắc cười, còn nói là bảo cái gì liền làm ngay nữa chứ, chuyện có thể bảo nhóc làm là chuyện gì? Chỉ có duy nhất một chuyện là ăn mà thôi!
Tần Chung đi phía trước, Tần Tử Viễn nhìn nhìn hai tay Tần Chung, thấy hai tay tiểu thúc thúc trống trơn, vì thế, nhóc liền đi song song với Lý Hầu La, miệng thì không ngừng lải nhải hỏi những câu hỏi như một tiểu đại nhân: “Tiểu thẩm thẩm, hai người đi lên huyện có mệt không? Trên huyện chơi có vui không? Có bị lạnh không?” Bla bla bla…, đi bên cạnh Lý Hầu La, cái miệng nhỏ nhắn của Tần Tử Viễn chưa từng khép lại.
Tần Chung dừng bước, xoay người lại giữ chặt Tần Tử Viễn, nhỏ giọng nói vào tai nhóc: “Con lấy lòng tiểu thẩm thẩm con làm gì? Tiểu thẩm thẩm của con là nương tử của thúc, cho dù đồ thật sự ở trong tay tiểu thẩm thẩm của con đi nữa, nhưng phải đợi thúc bảo cho các con, thì lúc ấy tiểu thẩm thẩm con mới được phép cho các con!”
Ngay tức khắc, Tần Tử Viễn liền cứng đờ cả người, vẻ mặt đã lấy lòng sai người như bị sét đánh giữa trời quang, tiếp theo là cảm thấy ý đồ của mình đã bại lộ, nên mắt nhỏ chột dạ mà không ngừng ngó quanh quất khắp nơi. Hai chân vô thức chà chà trên mặt đất: “Đâu có, chỉ là con thích tiểu thẩm thẩm thôi mà!” Thích là thật! Nhưng muốn có đồ ăn cũng là thật!
Tần Chung cười khẩy một cái: Tiểu tử, còn muốn chơi trò tâm nhãn với thúc à? Tiếp theo thì Tần Chung bỗng thấy có chút nghi hoặc, lúc nhỏ đại ca đâu có biết mấy trò này, sao đến lượt tiểu tử ngốc này thì ruột của nó lại quẹo nhiều đường như thế nhỉ?
Thế nhưng, ngay sau đó Tần Chung lại đánh giá Tần Tử Viễn một lượt rồi đưa ra nhận xét: Biến khéo thành vụng, càng ngu hơn!
“Về rồi?” Tần mẫu bước từ trong phòng ra, cầm phụ đồ trong tay Lý Hầu La: “Hầu La, con lại mua cái gì thế? Có tiền cũng không nên tiêu như vậy!” Tần mẫu thấy một đống đồ chất đầy trên bàn mà đau lòng, Hầu La kiếm tiền không dễ, phải cúi đầu thêu thùa suốt, không nói đến cái khác, chỉ riêng đôi mắt và cổ thôi, về lâu về dài cũng sẽ yếu đi.
“Mẹ, không có gì! Đại đa số chỗ đồ này đều là cho tướng công bồi bổ thân thể. Còn có một ít điểm tăm là cho cha, mẹ và mấy đứa nhỏ trong nhà mình.”
Tần Tử Viễn vừa nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên.
Tần mẫu nghe là đồ cho Tần Chung bồi bổ thân thể, trong lòng thầm thở dài, việc này cũng hết cách, chỉ có thể tạm thời uất ức cho Hầu La.
Lý Hầu La đem một phần lớn số đồ kia về phòng, rồi lấy một túi thuốc lá đưa cho Tần phụ: “Cha, con thấy mỗi ngày cha đều hút thuốc, nên mua một ít sợi thuốc lá này cho cha. Nhưng mà vì sức khỏe của cha, sau này nếu có thể hút ít một chút thì cha nên tận lực hút ít lại một chút.” Tần phụ là người hồ đồ, Lý Hầu La hiển nhiên không có để tâm đến ông nhiều như là đối với Tần mẫu, nhưng một túi thuốc lá cũng chẳng đáng là bao, dù gì thì ông ấy cũng là cha của Tần Chung.
Tần phụ hơi sửng sốt, ông không ngờ Lý Hầu La lại nhớ mua đồ cho cả ông, Tần phụ cảm động nhận lấy: “Có tiền cũng nên để dành lấy! Cha hút loại thuốc lá nào mà không được.”
“Cái này đâu có giống! Nhưng mà cha à, hút thuốc nhiều thật sự không tốt cho sức khỏe, về sau cha nên cố gắng hút ít thôi.”
Tần phụ có chút buồn rầu nhìn tẩu thuốc trong tay, đã hút nhiều năm như vậy, đâu phải nói bỏ là có thể bỏ được ngay. Nhưng mà con dâu vừa mua thuốc lá cho ông, trong đám con cháu, đây là lần đầu tiên có đứa nhớ đến mà mua đồ về cho ông.
Tần phụ theo thói quen lại tính hút một hơi thuốc, nhưng chợt hồi thần, chột dạ nhìn về phía Lý Hầu La, phát hiện con dâu đang chia đồ ăn vặt cho đám cháu, không có để ý đến ông, lúc này Tần phụ mới thở phào một hơi.
“Cám ơn tiểu thẩm thẩm!” Tần Tử Viễn nhận kẹo đường, chớp chớp mắt rồi đột nhiên cúi đầu một cái với Lý Hầu La. Tử Hạo và Tử Như đứng ngay sau Tử Viễn, không biết Tử Viễn tại sao lại làm như thế, nhưng mấy đứa bé nhỏ hơn luôn có thói quen bắt chước theo những đứa bé lớn hơn chúng. Trông thấy Tử Viễn làm như thế, Tử Hạo và Tử Như cũng học theo, khom người với Lý Hầu La, tuy nhiên, động tác của chúng lại không được chuẩn, xiêu xiêu vẹo vẹo, Tử Hạo không cẩn thận, thiếu chút nữa là ngã nhào cấm đầu xuống đất. Cũng may là bé kịp đứng vững lại, những chuyện thế này cứ như đã thành thói quen của Tử Hạo, chân còn chưa đứng vững thì đã không chờ được mà bỏ kẹo đường vào trong miệng nhai nhòm nhoàm. Tiếp đến là bị mỹ vị của viên kẹo làm cho kinh ngạc, hai mắt mở to tròn xoe như hai viên bi.
Lý Hầu La thấy mấy đứa nhỏ ăn đến vui vẻ vô cùng, nàng chọt vào trán Tần Tử Viễn một cái: “Xem như con lanh lợi!” Động tác Lý Hầu La quá nhanh, Tần Tử Viễn căn bản là không kịp tránh, Tiêu rồi!!! Nhóc sắp bị tiểu thẩm thẩm ăn mất rồi!!!!
Nhóc con nhắm chặt hai mắt, run lên bần bật, nhưng qua một lúc lâu, tiếng nói của Lý Hầu La càng ngày càng xa, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra với nhóc cả.
“Ca ca, ca làm sao vậy?” Tử Hạo thấy Tử Viễn nhắm chặt hai mắt, miệng còn đang ngậm kẹo nhưng lại không ăn, nên mới mở miệng hỏi thử, ai ngờ vừa hỏi xong thì Tử Viễn lại đột ngột mở hai mắt ra.
Hai hàng chân mày của Tử Viễn nhíu chặt, nhóc phát hiện ra, chuyện này không hề đơn giản.
Từ đầu đến cuối, người nói cho nhóc biết tiểu thẩm thẩm sẽ ăn thịt người cũng chỉ có mỗi mình tiểu thúc thúc. Lần trước, khi nhóc kể với cha, cha rõ ràng đã nói tiểu thẩm thẩm không ăn thịt người. Nhưng tại sao sau đó nhóc lại tin rằng tiểu thẩm thẩm sẽ ăn thịt người chứ?
Cái đầu nhỏ của Tần Tử Viễn xoay chuyển trăm hồi, cuối cùng chợt bừng tỉnh, tiểu thúc thúc bảo nhóc đi thử một lần, còn nói tiểu thẩm thẩm chỉ ăn một mình nhóc, cho nên nhóc không dám thử, vì thế…..
Tần Tử Viễn đau lòng muốn chết, sao tiểu thúc thúc có thể hư như vậy chứ?
Thân thể nhỏ bé của Tần Tử Viễn bừng lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào phòng tìm Tần Chung. Đáng tiếc, nhóc con nhất thời không để ý đến ngạch cửa dưới chân, nên sơ ý vấp phải rồi ngã sấp mặt xuống đất.
Trong phòng lúc này chỉ có mình Tần Chung, Lý Hầu La đang bận bịu công việc dưới bếp. Tần Chung vừa thay y phục xong thì chợt nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa ở ngay sau lưng.
“Oa….” Tần Tử Viễn thật sự quá thương tâm, bị tiểu thúc thúc lừa thì thôi đi, vậy mà còn bị té ngã nữa, té ngã cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là, viên kẹo đường trong miệng bị văng ra đất mất rồi.
Tần Tử Viễn đau lòng òa khóc, nhìn thấy viên kẹo trên đất thì chợt ngừng khóc một chút, khụt khịt nhặt viên kẹo lên, vẻ mặt đau lòng, dùng tay phủi phủi, xong xuôi thì định bỏ vào miệng mình.
Tần Chung nhìn thấy liền cau mày, giữ chặt lại cánh tay ngắn ngủn của nhóc: “Không thấy bị bẩn rồi à?”
Tần Chung không lên tiếng còn đỡ, hắn vừa lên tiếng, Tử Viễn liền thấy uất ức vô cùng, đôi mắt nhỏ lên án nhìn chằm chằm vào Tần Chung: “Còn không phải tại thúc sao?”
Tần Chung hơi hơi mỉm cười: “Tử Viễn, tùy tiện đổ lỗi cho người khác thì không phải là một đứa bé ngoan!”
“Tiểu thúc thúc, thúc gạt con! Tiểu thẩm thẩm vốn không có ăn thịt người! Vừa rồi tiểu thẩm thẩm đã sờ đầu con, nhưng con căn bản là không xảy ra chuyện gì cả. Con vì tới tìm tiểu thúc thúc nên mới bị ngã, rồi thì kẹo đường mới bị văng ra….” Tần Tử Viễn không nhịn được lại khụt khịt khóc lần nữa, nhóc thật sự là rất thương tâm.
“Ai gạt con? Thúc vốn không có gạt con!” Tần Chung hơi khựng lại, sau đó liền khôi phục ý cười ngay, dịu dàng lau nước mắt cho Tần Tử Viễn: “Để thúc rửa sạch kẹo đường cho con rồi hãy ăn.”
“Nhưng mà… Nhưng mà thúc nói là tiểu thẩm thẩm ăn thịt người…”
“Tiểu thúc thúc không có gạt con! Tiểu thúc thúc thích nhất là Tử Viễn, làm sao lạt gạt con được? Hửm?” Tần Chung ngồi xổm xuống, bắt đầu nói bằng giọng mê hoặc.
“Huynh không gạt nó cái gì hả?” Lý Hầu La bất thình lình lên tiếng, cũng không biết là đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào.
Cả người Tần Chung trong nháy mắt như bị hóa đá tại chỗ.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hầu La: “Chàng lại dám bêu xấu hình tượng của ta?”
Tần Chung: “……….” Không, nương tử, nàng nghe ta giải thích!
______
Sa: há há há, đáng đời! Thật hả hê!