Chỉ là một thoáng đó, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi đến khi kịp phản ứng lại, cô đột nhiên cảm thấy trọng tâm không vững.
Vừa rồi ngồi xuống quá vội vã, dưới chân ghế hình như đè lên vật gì đó nên không vững lắm, hơn nữa đây lại không phải ghế tựa nên độ ổn định cũng tương đối kém, cô vừa không để ý một chút, giày cao gót trượt một cái, liền ngã thẳng từ trên ghế xuống.
Số phận của cái ghế kia cũng không tốt hơn cô là bao, “Xoảng” một tiếng đập lên sàn nhà.
Hơn một giờ chiều, mọi người trong phòng làm việc vốn còn đang ngủ gà ngủ gật bị tiếng động cô phát ra đánh thức hoàn toàn, họ nhìn nhau một lượt rồi đồng loạt mơ hồ nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cú ngã của Lục Dĩ Ngưng không quá nặng, tuy bị đập trúng mông nhưng cũng không đau lắm.
Nhưng đây đâu phải trọng điểm, vấn đề quan trọng bây giờ là mặt mũi kìa.
Bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn vì vừa rồi chưa bỏ kính râm ra.
Bằng không ở trước mặt Đường Mộ Bạch ngã thành như vậy, có lẽ đến kiếp sau cô vẫn chưa ngẩng đầu lên nổi.
Mất mặt quá trời.
Trong nội tâm Lục Dĩ Ngưng ầm ầm nổi sóng, nhưng trên mặt lại không có thay đổi gì lớn, sau khi được nữ bác sĩ bên cạnh đỡ dậy, cô không ngồi xuống nữa, lại vô thức đẩy kính râm lên: “Chắc không có gì đâu.”
Nữ bác sĩ bên cạnh còn rất tán thành mà gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy, ngã mạnh như thế còn không sao, chắc chắn không phải có rồi đâu… Có lẽ do mấy ngày nay trời nóng quá nên dạ dày khó chịu dẫn đến ăn không ngon miệng thôi.”
Nữ bác sĩ nói rồi nhìn sang Đường Mộ Bạch: “Đúng không, bác sĩ Đường?”
Người đàn ông không nói chuyện, chỉ nhấc mi nhìn Lục Dĩ Ngưng với ánh mắt tùy ý mang theo nửa phần đánh giá.
Lục Dĩ Ngưng nghi ngờ có lẽ anh căn bản không nhận ra cô.
Nghĩ như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại có chút mất mát khó tả.
Đáng lẽ ra không nên như vậy.
Lục Dĩ Ngưng mím môi, chỉ mất vài giây biểu cảm trên mặt cô đã trở lại như thường, sau khi gật đầu nói một tiếng cảm ơn với vị bác sĩ vừa đỡ cô, không thèm liếc mắt nhìn người kia một cái liền trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.
Để lại trong phòng một đám bác sĩ nữ mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau mới có người cất tiếng hỏi: “Cứ thế mà đi à?”
Nhanh chóng có người đáp lại, rõ ràng là đang nói với vị bác sĩ trẻ vừa rồi đỡ Lục Dĩ Ngưng dậy: “Tiểu Tuệ vừa rồi cậu hỏi bác sĩ Đường làm gì chứ, anh ấy có phải người trong khoa chúng ta đâu.”
Bác sĩ được gọi là “Tiểu Tuệ” lè lưỡi, “Cũng vì bác sĩ Tạ mấy ngày nay đều ra ngoài có việc, bác sĩ Đường đến khoa chúng ta nhiều quá nên tôi mới bị lẫn mà…”
“Nhưng mà nói mới nhớ, tiểu tỷ tỷ vừa nãy cũng đặc biệt ghê, gặp bác sĩ Đường mà chẳng thèm liếc nhìn mấy cái, nhanh như vậy đã đi rồi.”
“Không nghe thấy vừa rồi người ta đến khám cái gì à? Nói không chừng đã kết hôn rồi cũng nên… hoặc ít nhất chắc cũng có bạn trai rồi?”
“Cô thì biết cái gì, bây giờ có con trước khi kết hôn rất phổ biến nhé!”
“Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, bạn trai chắc hẳn cũng đẹp trai lắm.”
Lại nhiều chuyện hỏi một câu: “Bác sĩ Đường, anh nghĩ sao?”
Đường Mộ Bạch nhướng mày, lại cúi đầu lật bệnh án, “Cái gì?”
“Cô gái vừa rồi trông rất xinh đẹp đúng không?”
Đường Mộ Bạch không ngẩng đầu, dừng lại hai giây rồi mới nhẹ cong khóe môi: “Cũng được.”
Anh cúi đầu xem bệnh án, trước mắt chợt thoáng qua hình ảnh người vừa rồi còn ngồi ngay trước mặt anh.
Lục Dĩ Ngưng thay đổi rất nhiều so với sáu năm trước, tóc dài rồi, hình như còn gầy hơn, cũng bắt đầu biết trang điểm tinh tế hơn, rõ ràng nếu đặt cô giữa đám đông sẽ vô cũng nổi bật.
Nước hoa cũng đổi luôn rồi.
Trước kia trên người cô luôn mang theo mùi hương quýt nhè nhẹ tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ thì khác.
Vừa rồi Đường Mộ Bạch đã ngửi thấy mùi hương trên người cô, là mùi hương hoa hồng lạnh lẽo, trưởng thành và lãnh đạm.
Giống như cô, nhưng lại cũng không giống cô.
Thực ra cũng không phải lâu lắm rồi anh chưa gặp Lục Dĩ Ngưng.
Lần gần đây nhất nhìn thấy cô cũng mới chỉ vừa một năm trước.
Đường gia còn có một tiểu thiếu gia, cũng học ở Đại học G, Đường Mộ Bạch đến thăm cậu mấy lần, đương nhiên không phải lần nào cũng có thể bắt gặp Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng không giống với sinh viên những chuyên ngành khác, cô rất hay phải ra ngoài, cho nên khi Đường Mộ Bạch qua đó không theo kịp cô cũng là chuyện bình thường.
Sáu năm qua, hình như cũng chỉ gặp được có ba lần.
Đường Mộ Bạch lấy tóc của Tạ Khôn ra đảm bảo, anh tuyệt đối không phải cố ý qua đó để gặp Lục Dĩ Ngưng, thật sự mỗi lần đều chỉ là tình cờ mà thôi.
Đúng thế, tuyệt đối không phải.
—-
Lục Dĩ Ngưng thật sự không lường trước được mới về nước ngày thứ hai mà đã chạm mặt Đường Mộ Bạch.
Nếu như cô có siêu năng lực biết trước tương lai, cho dù Khương Nại có quỳ gối xuống gọi cô là “Ba” cô cũng sẽ không đáp ứng giúp cô ấy đến Bệnh viện số 3 thăm dò tình hình.
Vốn dĩ gặp mặt bạn trai cũ đã đủ lúng túng rồi, nhưng càng xấu hổ hơn nữa là vừa rồi cô còn ngã ghế ở chỗ đông người như vậy.
Nói không chừng bây giờ cô cũng đã trở thành nhân vật trọng tâm trong câu chuyện bàn tán của khoa phụ sản rồi.
Chia tay mấy năm nay, Lục Dĩ Ngưng tự động bỏ qua tất cả tin tức liên quan đến Đường Mộ Bạch, cho nên mặc dù rất bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của anh ở khoa phụ sản nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Ra khỏi cổng bệnh viện, việc đầu tiên Lục Dĩ Ngưng làm sau khi ngồi vào xe là gọi điện thoại cho Khương Nại.
Người ở đầu kia lúc này chắc vẫn đang trong giờ nghỉ trưa nên nghe điện thoại rất nhanh: “Sao rồi Ngưng Ngưng, tình huống thế nào?”
“Hơ hơ.”
Hơ hơ?
Trái tim Khương Nại chùng xuống: “Tệ lắm à?”
Cô ấy không đợi Lục Dĩ Ngưng trả lời đã nói tiếp: “Tớ biết ngay cái loại bạn của phụ nữ này sẽ chẳng phải thứ gì tốt mà.”
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên tán thành câu này, cô thở ra một hơi, nhắm mắt lại dựa vào ghế ngồi: “Nại Nại… Đối tượng xem mắt của cậu…”
Cô có chút khó mở lời, một lúc sau mới nói tiếp: “Là Đường Mộ Bạch à?”
“Ai cơ?”
Khương Nại còn tưởng mình nghe nhầm.
Lục Dĩ Ngưng không muốn nhắc lại, cô trầm mặc.
Nhận thấy sự im lặng này, trong nháy mắt Khương Nại liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô liền vội vàng đi lật lại tin nhắn vị họ hàng xa kia gửi cho mình, sau khi kéo đến tên của đối phương, cô cũng bắt đầu rơi vào trầm mặc.
Mấy phút sau đó, Khương Nại: “Tớ vừa mới xem lại, có một tin tốt, và một tin xấu.”
“Tin tốt là đối tượng xem mắt của tớ không phải Đường Mộ Bạch.”
“Tin xấu là… Đối tượng kia… là Tạ Khôn.”
Lục Dĩ Ngưng: “….”
Thôi bỏ đi, cùng lắm về sau cô sinh bệnh nằm viện thì cứ tránh Bệnh viện số 3 ra là được.
Không sao hết, chuyện nhỏ thôi.