Nói xong hắn mặc kệ Từ Từ Niên phản đối, bọc Oa Oa vào trong một cái áo khoác dày đưa người xuống dưới lầu, A Tứ đằng sau vui mừng đi theo, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu cũng không dám nói nhiều.
Khi hai người đi xuống phòng khiêu vũ dưới lầu, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, A Tứ ở sau lưng giật mình, vội vàng lao ra ngăn chặn tầm mắt Từ Từ Niên, Cù Thành đi xuống dưới lầu nhìn một cái, sắc mặt lập tức khó coi đến cực điểm, vươn tay ôm Từ Từ Niên đi về bên cạnh, “Bên này quá ồn rồi, chúng ta đổi sang đi cầu thang khác.”
Từ Từ Niên không biết nguyên nhân, nhíu mày, “Hai người thần thần bí bí rốt cuộc đang làm cái gì?”
Lời vừa dứt, liền nghe thấy dưới lầu truyền tới một tiếng vang rất lớn, ngay sau đó thì nghe được một người hô lên, “Các người cmn đừng có ngăn tôi! Không phải chỉ là tiền hai ly rượu thôi sao, thật sự nghĩ là Đổng Phong tôi không trả được?! Gọi Thiên Thiên và Nhạc Nhạc ra đây, nói tôi nhớ bọn họ!”
Nghe được cái tên này, trong nháy mắt sắc mặt Từ Từ Niên biến đổi, ôm chặt cánh tay Oa Oa, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, “Thì ra là Đổng Phong, cả người tai tiếng vẫn có bản lĩnh đến uống rượu, ngược lại còn rất nhàn hạ thoải mái.”
Sắc mặt Cù Thành không tốt hơn cậu chút nào, quay đầu lại hỏi A Tứ, “Cậu nói chuyện này sao?”
A Tứ khó xử gật đầu,”Hắn đã náo loạn hơn hai tiếng rồi, trước đó đã uống 6 ly cho đến bây giờ vẫn chưa trả tiền, còn la hét muốn MB của chúng ta ra bồi hắn, quản lý đại sảnh không nhìn được nữa đi ra ngăn cản, kết quả hắn bắt đầu say khướt vừa đánh vừa mắng như này.”
Từ Từ Niên cúi đầu nhìn Đổng Phong say xỉn dưới lầu, trong lòng chán ghét tới cực điểm, cậu thật sự không dám tin bản thân từng ở cùng tên đàn ông này những 4 năm, thậm chí còn bị tên cặn bã như này lừa gạt!
Lúc học đại học, Đổng Phong là sinh viên xuất sắc hạng nhất hạng nhì trong trường, dáng người anh tuấn nhã nhặn, tấm lòng cũng ngay thẳng tốt bụng, ngoại trừ tự ti vì bản thân xuất thân nghèo khó ra, quả thực là đối tượng người người khen ngợi, kết quả bởi vì sớm nắng chiều mưa, ham hư vinh đã biến bản thân thành bộ dạng như hiện tại, hoàn toàn vô phương cứu chữa.
Cậu thu hồi tầm mắt, không muốn nhìn Đổng Phong thêm nữa, đối với cậu dáng vẻ chật vật hiện tại này của hắn cũng không làm cậu mềm lòng chút xíu nào, những thứ này đều là hắn tự làm tự chịu, không trách được bất kỳ người nào.
Đưa tay kéo ống tay áo Cù Thành, cậu quấn áo khoác lên người Oa Oa, “Chúng ta đi thôi, không có gì để xem cả.”
Cù Thành nhíu nhíu mày,”Nếu tôi là em sẽ tới đạp thêm một phát nữa.”
Từ Từ Niên cười lắc đầu một cái, “Việc của hắn không liên quan đến tôi, bảo vệ sẽ tự đuổi hắn đi, tại sao tôi phải dây dưa với loại người này làm bẩn tay mình làm gì.”
Nói xong cậu ôm Oa Oa xoay người rời đi, bóng lưng quyết tuyệt không có một tia do dự nào, giống như con người của cậu vậy, quả quyết dứt khoát, thứ làm bẩn tay thì ném đi, sẽ không tiếc, cũng sẽ không quay lại nhặt.
Cù Thành nhìn chằm chằm bóng lưng cậu rất lâu, sau khi cúi đầu phân phó bên tai A Tứ mấy câu, vội vàng đi theo.
Đổng Phong mặc một bộ âu phục màu đen sang trọng, trên người con xịt nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng, trên chân đi giày da mấy chục ngàn tệ, dáng vẻ quý ngài thượng lưu, nhưng trong túi tiền lại không có một đồng.
Hắn uống cạn một ly whisky, khó chịu ợ một hơi rượu, vươn tay ôm MB tên Thiên Thiên ở bên cạnh, “Rót đầy ly nữa cho tôi, tôi cho em tiền típ.”
Cậu bé tên Thiên Thiên chán ghét trừng hắn một cái, dịch sang bên cạnh, “Đổng tiên sinh ngài xong chưa, cả một đêm rồi, một đồng ngài cũng chưa cho, nói suông có tác dụng gì?”
“Con đ* mày thử nói lại lần nữa xem, có lần nào tao đến mà không cho mày tiền không? Lần trước tao ngủ với mày một lúc còn chưa sảng khoái, đã phải đưa mày năm vạn, cmn bây giờ tao không bắt mày trả lại là còn may đấy!”
Thiên Thiên vốn là nhân viên quan hệ xã hội cao cấp của Hào Đình, bình thường đập mấy chục ngàn tệ cũng chưa mời nổi cậu ta, trước kia lúc Đổng Phong có tiền bồi hắn thì cũng thôi đi, hiện tại tất cả mọi người đều biết hắn bị Từ thị đá ra, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi, còn đắc ý cái mẹ gì.
“Ồ, lời này của Đổng tiên sinh, phí tình nhân anh cho tôi là chuyện hiển nhiên, lần này nếu anh thanh toán tiền rượu và tiền típ trước, đương nhiên tôi vẫn sẽ coi ngài là đại gia, nhưng hiện tại anh còn đòi lại phí tình nhân của tôi sao?”
Hắn cười lạnh châm chọc một câu, lời còn chưa nói hết đã bị Đổng Phong hung ác đánh một bạt tai, “Mày là cái thá gì? Cũng có mặt mũi nói đạo lý!”
Đổng Phong vốn đã uống say mèm, lúc này bị một MB chỉ mũi mắng, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Trước kia hắn tức giận vì bị Từ Từ Niên chèn ép không giống một tên đàn ông, giờ đây lại bị Từ Tân Niên gài bẫy, làm hắn thân bại danh liệt hai bàn tay trắng, đoạn thời gian này mỗi ngày hắn giống như chó cầu xin người khác giúp đỡ khắp nơi, mặt mũi đều ném sạch đi, nhưng vẫn bị người người nhà nhà coi như rác rưởi đá tới đá lui, thậm chí ngay cả một giám đốc công ty nhỏ mà trước kia hắn không vừa mắt cũng dám chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Hôm nay xe đã bị Từ gia lấy đi, chủ nhà lại tới đòi tiền thuê nhà, vất vả lắm hắn mới đến được Hào Đình muốn uống chút rượu, tìm chút niềm vui, dựa vào cái gì còn phải bị một con đ* cả ngàn người chơi phỉ nhổ chứ!?
Hắn càng nghĩ càng tức, ỷ vào hơi rượu, đem toàn bộ lửa giận nhiều ngày như vậy đổ hết lên người Thiên Thiên, lấy ly rượu hung hăng rót vào miệng cậu ta, “Mày còn dám mắng tao? Cmn đừng có mà không biết xấu hổ! Ngay cả quản lý của bọn mày vừa nãy còn phải nói ngon nói ngọt thuyết phục tao vào, còn miễn tiền rượu gọi mày đến phục vụ tao, vậy mà mày dám cau có với tao à!?”
Thiên Thiên bị sặc ho khan không ngừng, Đổng Phong không chỉ không thu tay còn cười lớn, giống như cuối cùng bản thân cũng được nở mày nở mặt một lần, không cần ra vẻ đáng thương trước mặt người khác nữa.
“Anh Thành, loại người cặn bã này sao anh phải miễn tiền rượu cho hắn chứ, còn bảo Thiên Thiên tiếp hắn nữa!?”
Thông qua camera giám sát, mấy quản lý đại sảnh dồn dập đi tới, tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Nên để loại cặn bã nghèo hèn này bị tống vào đồn cảnh sát luôn mới đúng!”
Cù Thành trầm mặt, đôi mắt thâm độc nhìn chằm chằm Đổng Phong trong màn hình, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, “Mấy người gấp cái gì, vui quá hóa buồn, để cho hắn phách lối một lát trước đã, sau này mới là lúc hắn phải khóc.”
Lúc này A Tứ gõ cửa đi vào, Cù Thành phất tay với mấy quản lý ở sau lưng, đợi sau khi cửa phòng làm việc khóa lại, mới nhướn mày hỏi, “Đồ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
A Tứ lấy một túi bột màu trắng từ trong tay ra, sắc mặt vô cùng phức tạp, “Anh Thành, thủ đoạn chỉnh chết hắn nhiều mà, vì loại người này cần gì chứ? Thứ này từ trước đến nay anh chưa từng dính vào, vì sao phải liên lụy đến bản thân nữa? Nếu như cảnh sát thật sự điều tra, toàn bộ Hào Đình của chúng ta cùng xong luôn đó.”
Cù Thành nhìn hắn một cái, nở nụ cười, “Cậu sẽ không cho rằng tôi dùng thủ đoạn vu oan ngu xuẩn như này chứ? Yên tâm, trong lòng tôi đã có tính toán, cứ làm theo lời tôi nói đi.”
“Nhưng mà đây là ma…”
Một chữ cuối cùng A Tứ chưa kịp nói ra, đã bị Cù Thành ngắt lời, ánh mắt hắn sáng rực nhìn cậu, nói từng từ từng chữ, “A Tứ, cậu nhớ kỹ, cả đời này Cù Thành tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, nếu tôi đã bảo cậu làm như vậy, thì rõ ràng cũng đã nghĩ xong đường lui rồi.”
A Tứ cau chặt mày, nhìn mặt Cù Thành, cuối cùng lựa chọn tin tưởng.
Hắn không quay đầu lại đi ra cửa phòng làm việc, hít sâu một hơi bấm một dãy số, “Nhạc Nhạc, bây giờ có thể bưng rượu vang vào rồi.”
Cù Thành nâng gói bột trắng ngà trong tay lên ước lượng, nhìn chằm chằm không chớp mắt màn hình giám sát phía trước, sau khi tận mắt nhìn thấy Đổng Phong uống rượu vang Nhạc Nhạc bưng vào, hắn duỗi tay tắt màn hình.
Từ Niên có thể không để Đổng Phong vào trong mắt, nhưng hắn thì không.
Đổng Phong tổn thương khổng tước kia 7 năm, hắn nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Bỏ đá xuống giếng tuy rằng nham hiểm, nhưng Cù Thanh hắn cũng chưa từng là người tốt!
***
Máu tươi đầy đất, từ hành lang lan thẳng đến phòng ngủ, bình hoa vỡ trên đất, cả căn phòng đều nồng nặc mùi máu tanh…
“Này! Có ai không! Có người nào không!”
Hắn dùng sức xô cửa chống trộm, nhưng cả ngôi biệt thự giống như là một lồng giam to lớn bao vây hắn chặt chẽ, người ở bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Chân trần, lảo đảo bò dậy, hắn mở hết tất cả đèn trong phòng lên, đèn chùm pha lê ở phòng khách chớp lóe không ngừng, lắc lư mấy cái rơi xuống ầm một tiếng, vũng máu lớn bắn tung tóe trên đất, bắn lên mặt hắn.
Hắn giống như bị điên hét lên chói tai, bị dọa đến run lẩy bẩy, dùng sức ôm vai mình, cắn răng chạy loạn trong phòng, nhưng bất luận chạy đến chỗ nào cũng đều là máu tươi, giống như những giọt máu kia sẽ vĩnh viễn không ngưng tụ lại, tiếng tí tách vang lên bên tai, hắn bịt tai, bò lên một cánh cửa sổ gần đó, dùng sức gõ, “Có ai không! Thả tôi ra! Cứu tôi với….!”
“Mùi vị bị giam cảm thấy thế nào?”
Một giọng nói khản đặc già nua từ sau lưng đột nhiên vang lên, hắn hoảng sợ hét to một tiếng, đột ngột quay đầu lại nhìn thấy Từ lão gia tử gương mặt nhợt nhạt và toàn thân đầy máu, từ trong mái tóc hoa râm của ông máu còn đang không ngừng chảy xuống đất, hơi khom người đi về phía hắn, đưa bàn tay già nua ra thấp giọng cười, “Cậu nên sớm đến bồi ta rồi, Từ Niên và Tân Niên đều đã tới, còn thiếu mỗi mình cậu thôi.”
Hắn suy sụp khóc lớn, tóm lấy tất cả đồ ở bên cạnh ném qua, nhưng Từ lão gia tử lại càng lúc càng gần, ngón tay lạnh ngắt bỗng chốc bóp cổ hắn, hắn ném một cái khung điên cuồng đập loạn, sau khi thấy ông lão ngã trên mặt đất, hoảng loạn chạy lên cầu thang đẩy cửa phòng ngủ ra, tự khóa trái bên trong, gục đầu chắn ở cửa toàn thân co rút.
Bỗng nhiên.
Một bàn tay lạnh băng đặt lên vai hắn, có cái gì đó dinh dính âm ấm thuận theo vai chảy xuống, hắn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Từ Từ Niên máu chảy đầy mặt…
***
“Anh hai em sai rồi! Cầu xin anh tha cho em đi anh hai!”
Từ Tân Niên đau khổ cầu xin tha thứ, tiếp đó đột nhiên bật dậy, trong phòng tối đen như mực, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bị dọa đến tay chân lạnh băng.
Là mơ…
May chỉ là mơ.
Hắn dựa vào đầu giường thở hổn hển không ngừng, gắt gao nắm chặt chăn vẫn chưa tỉnh hồn, từ hôm vô tình nhìn thấy mặt Từ Từ Niên trong nhà hàng, hắn bắt đầu gặp ác mộng, ngày qua ngày hành hạ hắn thật sự sắp điên rồi.
Vén chăn lên, đứng dậy uống một cốc nước ấm, rốt cuộc hắn cũng ổn định tâm tình, nhìn chằm chằm mình trong gương, hắn cắn chặt môi, an ủi bản thân không cần phải sợ.
Bản thân hắn là người đã từng chết một lần, giờ đây có thể sống lại vốn chính là được ông trời phù hộ, mệnh không đáng chết, cho dù làm việc trái lương tâm cũng chỉ là vì để cho bản thân càng sống tốt hơn, hoàn toàn không thẹn với lương tâm! Cho dù Từ Từ Niên và lão già kia thật sự biến thành oan hồn đến đòi mạng, hắn cũng không ngại giết bọn họ lần thứ hai!
Uống cạn cốc nước, hắn siết chặt nắm đấm để bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, chui vào trong chăn vừa muốn nhắm mắt lại lần nữa, di động đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên.
Hắn bị dọa run lên một chút, chợt ngồi bật dậy, cầm di động lên nhìn thấy dãy số trên màn hình, lập tức rơi nước mắt.
“Anh Thành…” Hắn nắm chặt điện thoại, ủy khuất vừa nãy bỗng tuôn trào, há miệng không nào được tiếng nào.
Cù Thành ở đầu dây bên kia hơi ngẩn người, dịu dàng hỏi hắn, “Làm sao vậy? Sao lại không nói gì?”
“Em… vừa rồi em mới mơ thấy ác mộng.” Từ Tân Niên mở miệng, đang định nói thật rốt cuộc nghĩ lại một chút vừa khóc lóc vừa kể lể, “Mấy ngày nay anh không thèm để ý đến em, trong lòng em rất khó chịu…”
“Xin lỗi, mấy ngày nay quá bận rồi, vừa mới xử lý công việc xong liền lập tức gọi điện thoại cho em.”
*Vì Cù Thành bắt đầu tính kế Từ Tân Niên rồi nên chúng mình cũng đổi xưng hô thành tôi-em luôn.
Từ Tân Niên hít hít mũi “vâng” một tiếng, trái tim cũng bởi vì lời này của Cù Thành đập nhanh điên cuồng, “….em còn tưởng là cả đời này anh cũng không có ý định gặp em nữa chứ, sự việc này sinh nhật hôm đó, em, em có thể giải thích…”
Nói xong hắn lại bắt đầu khóc, giống như là chịu uất ức cực kỳ to lớn, Cù Thành cười khẽ một tiếng động viên nói, “Được rồi đừng khóc nữa, việc trước kia đã qua rồi thì cho nó qua đi, đâu phải trẻ con đâu.”
Từ Tân Niên “vâng” một tiếng, siết chặt nắm tay hỏi, “Anh Thành, em rất nhớ anh, ngày mai chúng ta… có thể gặp mặt được không? Nếu quấy rầy đến công việc của anh thì cứ coi như em chưa nói gì, trước kia thật có lỗi.”
Nhiều ngày như vậy hắn vẫn luôn đi xoay tiền khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều xua đuổi hắn, không ai nguyện ý giúp hắn, lúc trước đã không liên lạc được với Cù Thành, hôm nay lại là lần đầu tiên Cù Thành chủ động gọi điện, đương nhiên hắn sẽ không để lỡ cơ hội.
Cù Thành ở đầu bên kia nhếch lên một nụ cười lạnh không tiếng động, ánh mặt âm độc nheo lại, “Được chứ, đúng lúc ngày mai tôi được nghỉ, thời gian địa điểm em quyết định, chúng ta không gặp không về.”
=============================================
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thành thật đúng là công tuyệt thế, cho chút khen ngợi ~o<(*≧▽≦)> ツ